Chương 622 - Nếu các cô muốn như vậy thì buổi tối tôi nhất định phải chơi tiếp rồi 2
Mắt thấy người càng ngày càng gần, sắc mặt Lý Hướng Vãn đột nhiên biến đổi, lui sang một bên.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai ???
Chỉ thấy trong lúc Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai chạy tới ôm nhau thì dưới quán tính của tuyết, hai người không chịu nổi trọng lượng trên người mình, đồng loạt ngã xuống đất.
Những đứa trẻ vây xem cười ha ha.
Vương Tiểu Mai làm đệm thịt, thống khổ nói: "Mau đứng lên, lưng của tôi..."
Lâm Ngọc Trúc nhe răng trợn mắt chậm rãi đứng lên, xấu hổ cười nói: "Sơ xuất, sơ xuất.”
Vương Tiểu Mai không nói gì trợn trắng mắt.
Lý Hướng Vãn đứng ở một bên không chút phúc hậu nào cười nghiêng ngả.
Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ tuyết trên người.
Lấy một ít đường ra khỏi túi của hai chị em bọn họ và chia ra cho đám nhóc.
Chúc tết muộn, nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm.
Chờ đám nhóc đi rồi, nhóm ba người sân sau vui mừng đi vào phòng Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Lập Dương...: Cậu quả thực chính là dư thừa.
Chờ Lâm Ngọc Trúc vào phòng thì phát hiện trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, không có bụi bẩn gì.
Cô lập tức biết là hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai tới giúp cô quét dọn qua lúc không có việc gì.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc cười đùa tí tửng cảm ơn thì phát hiện em trai nhà mình cũng đi theo vào.
Cô phất tay gọi Lâm Lập Dương tới, vội vàng phân gia sản.
Chờ sau khi hai chị em bọn họ chia đều đồ đạc xong, Lâm Ngọc Trúc nói với em trai nhà mình: "Lập Dương, chỗ đồ này em xem là để ở chỗ chị hay là lấy về chỗ em, em tự mình làm chủ đi.”
Trước khi bọn họ về nhà, Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương đã là bạn tốt với nhau rồi.
Quan hệ giữa Tào Khổng và hai người bọn họ cũng dần dần tốt lên.
Ba người bọn họ cũng sắp trở thành một nhóm nhỏ rồi.
Đáng thương cho Trương Ái Quốc, tiếp tục lẻ loi trơ trọi một mình.
Trương Ái Quốc không khỏi có chút hối hận, lúc trước anh ta không nên viết thư về cho gia đình. Nếu không thì, nói không chừng anh ta còn có thể trà trộn vào nhóm bốn người rồi đấy.
Lâm Lập Dương nghe chị gái nhà mình phân đồ xong liền không nhận người em trai ruột là cậu thì tỏ vẻ cậu đã sớm đoán được, Lâm Lập Dương cầm thịt, lạp xưởng cùng táo trở về sân trước, trước khi đi còn tức giận nói: "Mạch nhũ tinh gì đó, chính chị giữ lại ăn. Em không thích ăn cái này.”
Vương Tiểu Mai nghe xong lập tức hâm mộ.
Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói thầm với Lâm Ngọc Trúc: "Em trai cô đẹp trai, dáng người cũng không thấp, còn biết săn sóc người khác, nếu không phải nhỏ hơn tôi nhiều tuổi, thì tôi cũng không ở cùng một chỗ với anh Bàn Tử.”
Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương...
Chờ sau khi ba người Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cùng nhau mang theo thịt khô, lạp xưởng về phòng lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc cảm khái nói: "Hơi thở quen thuộc, hương vị quen thuộc. Tôi cũng nhớ các cô lắm đó.”
Lý Hướng Vãn trợn trắng mắt.
Chờ vào trong phòng, Lâm Ngọc Trúc quay đầu nhìn trên tường, phát hiện dán một tờ giấy.
Nhìn lại, Lâm Ngọc Trúc có chút mộng bức.
Phía trên viết Lâm Ngọc Trúc nợ Vương Tiểu Mai một đồng năm hào.
Nợ Lý Hướng Vãn một đồng sáu hào.
Biểu tình của Lâm Ngọc Trúc cứng đờ, nhìn hai người nói: "Xin hỏi, khoản nợ này bắt đầu có từ khi nào vậy?”
Vương Tiểu Mai rụt cổ, nhếch miệng cười cười.
Lý Hướng Vãn ngược lại bình tĩnh, nói: "A, dán chơi thôi, đây không phải là hôm ba mươi Tết chúng ta chơi đấu địa chủ, cô thua sao, dán cho cô nhớ kỹ ấy mà.”
Đầu óc Lâm Ngọc Trúc xoay hai cái liền phản ứng lại.
Nhìn tờ giấy lắc đầu nói: "Trình độ vô sỉ của các cô cũng làm cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”
Lý Hướng Vãn bĩu môi, nói: "Lại không nói để cô phải trả. Thế nhưng, nếu cô muốn dựa vào lao động làm việc để trả thì không phải là không được, ví dụ như cô có thể hấp bánh bao, một nồi năm hào, rất ổn đi.”
Lâm Ngọc Trúc...
Trầm mặc một lát, Lâm Ngọc Trúc híp mắt, cười nói: "Nếu các cô muốn như vậy thì buổi tối tôi nhất định phải chơi tiếp rồi.”
Ánh mắt Lý Hướng Vãn chậm lại, rất nhanh liền phản ứng lại.
Chơi xấu nói: "Cô chơi một mình, không thể tính như vậy được. Cô chưa bao giờ nghe nói về câu thiểu số vâng lời đa số hay sao hả?”
Lâm Ngọc Trúc sợ hãi nhìn Lý Hướng Vãn, lắc đầu, nghĩ Lý Hướng Vãn người này nếu vô lại thì thật đúng là...