Chương 630 - Cha mẹ đánh con, mắng con đều được, chính là đừng có không nhận con 2
Mặc dù nhà Lão Lý không làm ra được ba chuyển một hưởng[1], nhưng có được ba chuyển cũng rất giỏi rồi.
[1]Ý chỉ bốn thứ xe đạp, máy khâu, radio, đồng hồ.
Lúc này lòng thím Hứa mới dễ chịu một chút.
Thương lượng xong, hôn sự xem như đã quyết định xong.
Chỉ đợi nhà Lý Lão Tứ tìm người mai mối tới nhà làm cái nghi thức.
Sau khi Lý Lão Tứ và thím Lý Tứ trở về từ nhà của thím Hứa, ngồi ở trên giường, thần sắc có chút ủ rũ.
Đặc biệt là Lý Lão Tứ, nằm trên giường một mực không nói chuyện.
Lý Tiểu Sơn thấy hai người như vậy, bèn quỳ xuống đất ngay tại chỗ.
Thím Lý Tứ lập tức bật dậy, muốn đỡ con trai đứng lên.
Nhưng Lý Lão Tứ lại nói: “Bà để nó quỳ đấy.
Quỳ xong rồi, cũng tính xong ơn dưỡng dục của chúng ta.”
Lý Tiểu Sơn nghe lời này xong, bất đắc dĩ hô một tiếng “Cha”.
Chú Lý Tứ đột nhiên ngồi dậy, tức giận chất vấn: “Trong lòng con, bọn ta làm cha mẹ tồi tệ đến vậy sao.
Phải, hai năm nay bảo con chuyển tiền về nhà không ít.
Chỉ vì chút tiền, con liền lục đục với bọn ta rồi?”
Lý Tiểu Sơn có chút tâm tư nhỏ của mình.
Cúi đầu thấp giọng nói: “Cha, con không thể không có gì mà cưới con gái nhà người ta về được.
Cưới về rồi không nuôi, vậy cưới về làm gì.”
Lý Lão Tứ tức đến hít một hơi, vỗ giường nói: “Con muốn đưa tiền lương cho vợ con, cha có thể nói cái gì.
Con là sợ cha không đồng ý, cố ý hôm nay mới nói.
Con...”
Lý Lão Tứ đột nhiên chẳng muốn nói cái gì nữa, tiếp tục nằm lại giường, ngây ra.
Thím Lý Tứ ôm lấy Lý Tiểu Sơn, khẽ đánh hai cái, rồi mới nói: “Sao con lại nghĩ cha mẹ con như vậy chứ.
Phải, nhà chúng ta ăn uống tốt hơn so với nhà khác một chút.
Nhưng cũng không phải ăn uống thả cửa.
Người trong thôn này thấy nhà chúng ta ăn một con gà, luộc mấy quả trứng, liền nói chúng ta phá của, sống trông chờ vào con.
Nhưng gà với trứng gà đều là nhà tự nuôi được mà.
Bọn họ thấy mẹ ngày ngày đi dạo khắp thôn, nhưng sao không thấy mẹ lúc trở về còn hái rau dại về chứ.
Chỉ thấy cha con không làm việc, sao không thấy cha con đi sông mò cá bắt tôm về chăn gà.
Nhà chúng ta chỉ có ba người, bình thường lười biếng cũng có thể sống tiếp được.
Không giống nhà người ta, một nhà mười mấy miệng chờ ăn, là phải liều mạng đi làm việc.
Tiền mấy năm nay con đưa cho nhà, tuy rằng tiêu chút rồi, nhưng mẹ cũng tích cóp cho con không ít.
Cha con lúc nào cũng nhìn chằm chằm kìa.
Giờ mẹ liền đi lấy tiền đưa cho con.”
Nói xong, thím Lý Tứ liền lục lọi lấy tiền ra, đếm ở ngay trước mặt rồi nói: “Mấy năm nay tích cóp cũng có dăm bảy trăm rồi, nè, con cầm lấy đi cưới vợ đi.”
Nhìn thấy đôi tay già nua đầy nếp nhăn của mẹ mình, chỗ tiền trong tay đó nhất thời có chút bỏng tay.
Lý Tiểu Sơn không nhận lấy tiền, mà khóc lóc dập đầu với hai vợ chồng mấy cái, nói: “Cha, mẹ, con sai rồi.
Cha mẹ đánh con, mắng con đều được, chính là đừng có không nhận con.”
Lời mà Lý Lão Tứ nói vốn dĩ là lời giận dỗi thôi.
Con trai nào có nói không nhận liền không nhận được.
Cả nhà lại hòa thuận ngồi xuống nói chuyện rõ ràng.
Sính lễ mà Lý Tiểu Sơn hứa hẹn trước mặt người nhà họ Hứa, Lý Lão Tứ đoán rằng tiền trong tay con trai sợ là đều đi mượn.
Sau đó hỏi rồi mới biết mấy năm nay trong bộ đội phát phúc lợi, áo khoác gì đó, toàn bộ đã khiến cho anh ta chuyển mình.
Ngày thường bủn xỉn chút, tích cóp được không ít tiền.
Thím Lý Tứ đau lòng đến lau nước mắt.
Sau đó hai vợ chồng giữ lại hai trăm, cho con trai dùng để cưới vợ, chỗ còn lại bảo Lý Tiểu Sơn đưa tiền cho Hứa Hồng.
Bây giờ băng tuyết ngập tràn, không sửa được căn nhà đó.
Đã có tiền, dứt khoát đầu xuân xây lại một cái, dù sao hai người đã đăng kí kết hôn rồi.
Hai vợ chồng cũng không sợ người chạy mất.
Đưa tiền, đơn giản là muốn nhà họ Hứa yên tâm cho con gái gả vào đây.
Mắt thấy kì nghỉ của con trai chả được mấy ngày nữa, hôn sự này càng nhanh chút càng tốt.
Nếu không một khi đã kéo dài, thì không biết đến bao giờ.