Chương 639 - Đừng nghe anh ta, lừa em đó, nào, tránh ra 1
Lý Bàn Tử cũng là mang theo đội xe đạp tới rước dâu.
Có lẽ cái này ở thị trấn này không tính là gì, nhưng ở nông thôn tuyệt đối là chuyện rất có thể diện.
Các thím với các bác gái nhìn từng chiếc xe đạp treo lụa màu đỏ thẫm, mắt tràn đầy hâm mộ.
“Nhà Lão Vương còn nói Bàn Tử này lúc trước khoác lác, căn bản không có bản lĩnh xây nhà, hiện tại thấy cũng không nhất định.”
“Hầy, xe đạp đều là mượn thôi, lại không phải cậu ta mua tới.
Cái này có hay không có bản lĩnh, thật sự khó mà nói được.”
“Không có bản lĩnh, có thể mượn tới nhiều xe như vậy?
Nhà bà mượn thử xem?”
Bác gái bị đốp lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Dưới sự chúc phúc hoặc là ánh nhìn ghen tỵ của mọi người, Vương Tiểu Mai ngồi lên xe đạp.
Nhà gái bên này, những bạn bè, đồng nghiệp có xe đạp cũng cùng đi đưa dâu.
Đội ngũ nhất thời hùng hậu không ít.
Lý Bàn Tử biết trong lòng Vương Tiểu Mai đối với người nhà mẹ đẻ có khúc mắc, vì để không ủy khuất cô ta.
Đặc biệt làm tiệc rượu.
Còn mời hiệu trưởng và vợ hiệu trưởng trước nữa.
Cũng mời hai vợ chồng trưởng thôn, nhưng vì trưởng thôn có cuộc họp, để nhà mình mừng tiền cưới, tỏ ý không đi nữa.
Mặc dù chỉ có hiệu trưởng và vợ hiệu trưởng tới, cũng khiến Vương Tiểu Mai có không ít thể diện.
Nhà họ Lý bên này vốn dĩ còn có chút khinh thường thân thích của cô dâu, nhìn thấy đội ngũ đưa dâu hùng hậu, còn có cả lãnh đạo nhà trường đích thân tham gia nữa.
Đột nhiên thay đổi thái độ.
Người đời đa số là vậy, nếu không cũng sẽ không có câu Phật dựa kim trang, người dựa y trang kia rồi.
Sau khi vào nhà họ Lý, Vương Tiểu Mai rõ ràng căng thẳng hơn rất nhiều, sau khi đi một vòng theo quy trình xong, thế mà muốn ngồi ở bên cạnh Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc.
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc......
“Chị cả à, chúng tôi là tới ăn cưới, ăn cưới của cô.
Cô cứ ở đây, thì còn ra gì nữa.” Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng lầm bầm nói.
Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, nói: “Tôi lại không phải mất rồi, ngồi ở đây thì làm sao?”
Lâm Ngọc Trúc...
Khỏi phải nói, còn rất có đạo lý.
Lý Hướng Vãn đang uống nước, dù thế nào cũng không ngờ được Vương Tiểu Mai có thể nói ra lời như vậy, suýt chút nữa là bị sặc.
Vẫn là Lý Hướng Bắc kịp thời phát hiện, vuốt vuốt lưng cho cô ta.
Mẹ Lý đúng lúc tới tìm người, nghe được lời này, dở khóc dở cười nói: “Ngày vui mừng như này, nói cái gì mà mất với không mất đấy hả.
Mau, phi phi phi.”
Vương Tiểu Mai lập tức có hơi xấu hổ, phi phi phi,
Lâm Ngọc Trúc ở một bên pha trò nói: “Bạch đầu giai lão, bạch đầu giai lão.”
Mẹ Lý trong giây lát liền hiểu được có ý gì, cũng cười nói: “Đúng, bạch đầu giai lão.”
Sau đó lôi kéo Vương Tiểu Mai nói: “Bên này con và Hồng Quân chút nữa hẵng đến, mẹ dẫn con đi làm quen với họ hàng trước.
Nếu không đi, bọn họ lại khua môi múa mép.
Mẹ nói con này, cô cả của Hồng Quân thích nói đạo lý nhất, con tới trước mặt bà ta rồi, cứ duy trì tươi cười là được, nói ít sai ít...
Còn có bà cô của nó nữa, cái người lắm mồm đấy, con cũng tận lực nói ít với bà ta thôi.”
Mẹ Lý vừa lôi kéo Vương Tiểu Mai, vừa truyền thụ kinh nghiệm, Vương Tiểu Mai nghe với vẻ mặt nghiêm túc, lâu lâu gật đầu.
Thấy một màn này, Lý Hướng Vãn quay đầu nói: “Thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
Lý Bàn Tử đối với Tiểu Mai rất thật lòng thật dạ, bây giờ thấy người mẹ chồng này của cô ta cũng không kém.”
Lâm Ngọc Trúc gắp một miếng thịt kho tàu nạc mỡ đều đặn lên vừa ăn vừa gật đầu, “Là mệnh tốt, từ xưa đến nay, mẹ chồng tốt quả đúng là trời cho.”
Lý Hướng Vãn cực kì tán đồng gật đầu.