Chương 640 - Đừng nghe anh ta, lừa em đó, nào, tránh ra 2
Khi cái tay đang ăn cơm của Lý Hướng Bắc hạ xuống, Tô Thanh Hoa ở dưới bàn đá đá anh ta, khi Lý Hướng Bắc nhìn qua thì nháy mắt ra hiệu.
Lý Hướng Bắc....
Lý Hướng Vãn tùy ý liếc nhìn, đúng lúc thấy hết một màn này, nhưng tâm trạng lại rất bình thản.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ta sớm đã nghĩ thông rồi, đi một bước xem một bước, thuận theo tự nhiên.
Tùy tâm mà sống, chẳng có gì không tốt cả.
Chỉ vào rượu cao lương nhà mình tự ủ ở trên bàn nói: “Có cần uống với nhau một cái hay không.”
Nói ra thì, Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử kết hôn, Lâm Ngọc Trúc là vui vẻ nhất.
Chỉ là vì vận mệnh ban đầu của Tiểu Mai đã được thay đổi.
Mặc kệ sau này sống như thế nào, khởi đầu là tốt đẹp.
Có kém đi nữa, cũng không kém tới nông nỗi như trong nguyên tác nữa rồi.
Giải quyết xong một phiền toái, Lâm Ngọc Trúc cũng hứng thú dạt dào, thấy Lý Hướng Vãn hào hứng, bèn gật đầu đáp ứng.
Hai người mỗi người rót một ly nhỏ, bắt đầu uống.
Đừng nói rượu này là nhà mình tự ủ, độ cồn vẫn rất cao.
Tôi mời cô một chút, cô mời tôi một chút, uống đến cuối còn hơi choáng váng.
Lâm Ngọc Trúc khoát tay, nói: “Không thể uống nữa, uống nữa thì say mất.”
Lý Hướng Vãn gật đầu, nói: “Trở về lại uống tiếp, tôi tìm cho cô bình rượu ngon.”
Lý Hướng Bắc ngồi ở một bên, có chút lo lắng, đây không phải uống say rồi đấy chứ?
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: “Được thôi, tôi cũng có rượu ngon, rượu Mao Đài bảy mấy năm, người bình thường đều không cho uống.”
Lý Hướng Vãn bĩu môi: “Không phải giả đấy chứ.”
“Hê, sao có thể, mua ở cung tiêu xã hẳn hoi.”
“Ồ, thế chắc là thật rồi....”
Khi ăn tiệc rượu cũng kha khá rồi, người cũng bắt đầu dần dần tan, nhóm người Lâm Ngọc Trúc cũng chuẩn bị đi rồi.
Lúc này Vương Tiểu Mai mới thoát thân khỏi nhóm họ hàng bên này của Lý Bàn Tử, mẹ Lý và Lý Bàn Tử cũng cùng ra ngoài đưa tiễn.
Hai mắt của Vương Tiểu Mai đỏ lên, còn rất lưu luyến.
Theo suy nghĩ của cô ta, bạn bè của cô ta dù thế nào cũng phải cùng cô ta lưu luyến không rời một phen.
Không nói lưu luyến bao nhiêu, nhưng dù sao cũng phải có một chút xíu lưu luyến chứ.
Nhưng thực tế là, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn dắt nhau, khi nhìn thấy cô ta thì cười cười.
“Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.” Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt tươi cười nói.
Lý Hướng Vãn cũng phụ họa theo sau: “Hỉ kết lương duyên, nhi nữ song toàn.”
Vương Tiểu Mai...
Hai người nói xong, lôi kéo lẫn nhau, xoay người rời đi với dáng đi lục thân không nhận.
Đâu có chút xíu lưu luyến nào.
Còn lờ mờ có thể nghe được Lâm Ngọc Trúc nói: “Chờ trở về, tôi rang chút đậu phộng rồi uống tiếp.”
“Được...”
Vương Tiểu Mai hít sâu một hơi, nói với Lý Bàn Tử: “Anh Bàn Tử, vẫn là anh đáng tin cậy nhất.”
Bởi vì lời này, Lý Bàn Tử cười cực kỳ vui vẻ.
Hai người đặc biệt đi theo phía sau, thấy Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn trừ mặt đỏ ra, cái khác đều xem như còn bình thường, một người ngồi yên sau của Lâm Lập Dương, một người ngồi yên sau của Lý Hướng Bắc, lúc này mới yên tâm không ít.
Nhìn hai người dần dần đi xa, Vương Tiểu Mai trong lòng hiu quạnh.
Buồn vui của nhân loại hiển nhiên là không tương thông.
Nhóm người đi được nửa đường, Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ Lâm Lập Dương: “Em trai, để chị đèo, em đèo đầu chị đều choáng váng luôn rồi.”
Lâm Lập Dương hơi giảm tốc độ ngừng lại, quay đầu lại quan tâm nói: “Chị, có phải chị uống nhiều rồi hay không”
Sắc mặt của Lâm Ngọc Trúc không khác gì người bình thường, lắc đầu, nói: “Với chút rượu này có thể khiến chị uống say được chắc, em đúng là quá không hiểu chị của em rồi.
Kỹ thuật lái xe này của em không được, nào, để chị.”
Lý Hướng Bắc đã đi được một khoảng cách rồi lại vòng trở về.
Thấy Lâm Lập Dương và Lâm Ngọc Trúc muốn đổi vị trí, đồng tử đều to lên một vòng, hô: “Đừng cho chị của cậu lái xe.”
Lâm Lập Dương có chút ngơ ngác???
“Không muốn ngã xuống ruộng, thì cậu đừng nghe theo cô ấy, chị cậu chắc chắn là uống nhiều rồi .” Lý Hướng Bắc khí phách nói.
Lâm Ngọc Trúc xì một tiếng, nghiêm túc nói: “Đừng nghe anh ta, lừa em đó, nào, tránh ra.”