Chương 641 - Chú, cháu không muốn về thành phố 1
Một người say rượu, một người thần trí tỉnh táo, thậm chí còn hiểu rõ nội tình.
Nên nghe lời ai, đã rõ mười mươi.
Đợi Lâm Ngọc Trúc tiếp tục ngồi ở ghế sau, dựa vào lưng Lâm Lập Dương, thê thảm nói: “Mày có phải em trai ruột của chị không? Sao lại tin người ngoài mà không tin chị chứ.”
Lâm Lập Dương trơ mặt, tập trung đạp xe đạp.
Theo sau Mã Đức Tài và Vương Dương…
Thật sự bội phục, một người sao có thể nghiêm túc nói nhảm như vậy được.
Nghe bà chị nhà mình ca thán cả một đường, đợi cuối cùng cũng quay về điểm thanh niên tri thức, đưa chị vào phòng xong, Lâm Lập Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ chị mình ngủ, Lâm Lập Dương mới yên tâm rời đi.
Chẳng ngờ cậu ta vừa mới đi không được bao lâu, Lâm Ngọc Trúc đã ngồi bật dậy, đắc ý nói: “Trẻ ranh còn muốn đấu với chị.”
Cô lấy rượu Mao Đài từ không gian ra, đến phòng bên cạnh tìm Lý Hướng Vãn.
Cầm rượu nhưng vẫn biết gõ cửa.
Lý Hướng Vãn mở cửa ra nhìn thấy là cô, còn nói: “Vào luôn đi còn gõ cửa cái gì.”
“Không phải là sợ bắt gặp cảnh tượng xấu hổ gì sao.”
Nghe tiếng cười xảo trá của Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn mạnh bạo tóm cổ Lâm Ngọc Trúc, dắt người đi vào phòng.
Miệng lẩm lẩm: “Cô nghĩ tôi ngốc sao, nếu thật sự muốn làm thì không biết khoá cửa lại chắc.”
“Ha ha, nhỡ đâu không kịp thì sao.”
“Bớt nói linh tinh, tôi lấy gà quay, lạp xưởng với lỗ tai heo cho cô nhé.
Hai chúng ta tiếp tục uống, ôi, cô mang rượu Mao Đài tới thật này.
Cũng được, vậy thì uống Mao Đài.”
“Được thôi.”
…
Đợi đến khi mở mắt lần nữa, Lâm Ngọc Trúc có hơi không quen, xoay cổ vài cái, quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới an tâm.
Là phòng của Lý Hướng Vãn.
Nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, hình như là buổi sáng.
Lâm Ngọc Trúc nhìn căn phòng bừa bộn, cho đến khi tầm nhìn rơi vào bình rượu Mao Đài trên bàn, vẻ mặt mới dần dần cứng đờ.
Cẩn thận bước xuống giường, cầm bình rượu Mao Đài lên, nhìn phần ngày tháng, đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Chính là bình rượu cô mua hồi mới xuyên đến.
Cũng không biết có còn mua lại được bình rượu đúng năm này hay không.
Lâm Ngọc Trúc ôm bình rượu Mao Đài, xót xa.
Lắc lắc bình rượu, không còn một giọt.
Càng đau lòng hơn.
Lý Hướng Vãn chậm rãi mở mắt, ngồi dậy nhìn, chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc ôm bình rượu đau đớn vật vã.
Hỏi: “Cô bị sao vậy?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, ưu thương nói: “Đây là bình rượu tôi đặc biệt mua để dành cho lão Thẩm.”
Lý Hướng Vãn…
“Mua thêm một bình?”
Lâm Ngọc Trúc ôm bình rượu của mình, lắc đầu đi về phòng, miệng lẩm bẩm: “Không giống nhau.
Tâm trạng lúc mua rượu không giống nhau.
Rượu cũng không giống…”
Nói đến mức Lý Hướng Vãn nghệt mặt.
Vương Tiểu Mai xin nghỉ kết hôn ba ngày, sau ba ngày lại bắt đầu chính thức đi làm.
Toàn bộ giáo viên nữ trong trường học, cũng chỉ có hai người Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc độc thân.
Lý Hướng Vãn có người yêu, điều này mọi người đều biết.
Có lúc mọi người thường chọc ghẹo, hai người chuẩn bị khi nào kết hôn.
Lý Hướng Vãn mỉm cười, chỉ nói: “Chưa vội.”
Những người dò hỏi cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ngược lại Lâm Ngọc Trúc, thím Hứa có làm mai cho vài mối nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối.
Gần đây, vợ của hiệu trưởng có ghé qua trường học nhắc chuyện làm mai, Lâm Ngọc Trúc thẹn thùng xấu hổ nói: “Bác gái, cháu có người trong lòng rồi ạ.”
Vợ hiệu trưởng cười nói vài câu, sau đó không nhắc đến chuyện mai mối nữa.
Ngày tháng cứ trôi qua bình yên như thế.
Không biết tự lúc nào đã bước sang năm 1976.
Tháng Giêng, thủ tướng kính yêu của chúng ta đã từ trần.
Trưởng thôn vừa khóc vừa thông báo qua loa phát thanh.
Bầu không khí trong phút chốc trầm xuống.
Đến đứa bé nhỏ tuổi cũng khóc thút thít.
Dân chúng biết tin đều chìm trong nỗi đau thương vô tận.
Năm nay, gần như là một năm u tối.
Nhiều việc liên tiếp phát sinh.
Tình hình cũng gần như trở nên gay gắt.
Trong chợ đen thường xuyên có tổ chức gây chuyện.
Mã Đức Tài thấy tình hình không ổn, gác tay không làm.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cũng không bán hàng ở đây nữa.
Vương Tiểu Mai dưới sự ảnh hưởng của hai người và Lý Bàn Tử, cũng ngoan ngoãn thành thật hơn.
Ba người mỗi ngày đều theo dõi báo đài.