Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642 - Chú, Cháu Không Muốn Về Thành Phố 2

Chương 642 - Chú, cháu không muốn về thành phố 2
Đêm đen cuối cùng trước khi bình minh ló dạng, bọn họ cần phải cẩn trọng hơn.

Năm nay các nơi đều bắt đầu phòng bị, Lâm Ngọc Trúc gửi thư cho gia đình, nói rằng không về nhà ăn Tết.

Mẹ Lâm trực tiếp gửi điện báo, muốn hai người yên tâm ở quê ăn Tết.

Đoàn viên, không chỉ có năm nay.

Cứ như thế, hai chị em ăn hai cái Tết ở quê.

Chị hai Lâm cũng đính hôn, trong thư không nói rõ, nhưng có vẻ mẹ Lâm rất vừa ý.

Anh cả Lâm và chị cả cũng tiếp nối nhau sinh con.

Nhà anh cả sinh bé gái, nhà chị cả sinh bé trai.

Điều này cũng khiến mẹ Lâm rất vui.

Cháu trai cháu gái đều được, chị cả Lâm sinh con trai cũng khiến mẹ Lâm yên tâm không ít.

Nhà họ Vương chỉ có mỗi một đứa con trai, có cháu trai thì chị cả Lâm cũng không còn áp lực nữa.

Lâm Lập Dương cũng từ một chàng trai mới lớn trở nên ngày càng trưởng thành.

Năm 1977 cứ như thế bình yên trôi qua.

Tình hình của chợ đen vẫn không có tiến triển tốt.

Bởi vì kỳ thi đại học sắp đến.

Thật lòng không cần thiết phải mạo hiểm.

Chỉ riêng tiền kiếm được trong hai năm này, trên người Lâm Ngọc Trúc đã có tám mươi ngàn đồng rồi.

Trong túi có tiền, người cũng không sợ hãi nữa.

Theo sau sự sụp đổ của các tập đoàn, danh sách về thành phố cũng dần thả xuống.

Vợ trưởng thôn đặc biệt tìm Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn tiết lộ thông tin.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn nhau.

Đám thanh niên tri thức về quê lúc trước đã sắp mười năm rồi.

Mười năm ròng rã, khiến một số người không chịu được đã lập gia đình luôn tại đây.

Những thanh niên tri thức này không cần suy nghĩ cũng biết là không nằm trong danh sách quay về thành phố.

Mà hai người đã về quê được bốn năm là có hy vọng nhất.

Hiện tại hai người là giáo viên được cử xuống nông thôn, có tên trong danh sách về thành phố, cũng không biết liệu có sơ xuất gì hay không.

Lý Hườn Vãn không dự định quay về thành phố, cô ấy muốn ở thôn Thiện Thủy ôn thi đại học.

Cảm ơn vợ trưởng thôn xong, hai người mang quà cáp đến nhà trưởng thôn.

Vợ trưởng thôn mới về nhà chưa bao lâu thì thấy hai người vội vã qua đây, còn xách theo đồ, bất lực cười nói: “Chúng ta quan hệ thân thiết, có việc không cần mang quà thì cũng giúp hai đứa kia mà.”

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Thím, thím cứ nhận đi ạ, chúng cháu cũng an tâm phần nào.”

Vợ trưởng thôn cười bất lực.

Đợi trưởng thôn về nhà, Lâm Ngọc Trúc nói: Nếu như trên danh sách có tên cô, có thể đổi tên cô thành Lâm Lập Dương được không.

Vợ trưởng thôn và trưởng thôn nhìn nhau, ít nhiều có chút khó hiểu.

Lâm Ngọc Trúc làm giáo viên trong thôn, không quá cực khổ.

Có thể cho em trai về thành phố trước, mới là sắo xếp hợp lý nhất.

Nhưng vợ trưởng thôn vẫn không nén được nói: “Ngọc Trúc, cháu không mong quay về hay sao?”

Lâm Ngọc Trúc cười: “Mặc dù cháu cũng rất nhớ nhà, nhưng cháu ở thôn chúng ta cũng có giá trị lắm.

Quay về thành phố chưa chắc đã tốt.

Có khi bị phân công vào xưởng làm công nhân không chừng.

Sao mà sung sướng được như khi làm giáo viên.”

Vợ trưởng thôn cười, nói: “Hồng Bân nhà thím biết cháu có lẽ sẽ về thành phố, đau lòng suốt mấy hôm đấy.”

Lâm Ngọc Trúc cười, tự tin nói: “Cháu mà đi thì không biết có bao nhiêu đứa trẻ đau lòng.

Chẳng bằng cứ ở lại.”

Trưởng thôn gật đầu, lại nhìn Lý Hướng Vãn.

Chỉ thấy Lý Hướng Vãn nói: “Chú, cháu không muốn quay về.”

Trưởng thôn và vợ trưởng thôn vẻ mặt ngưng trệ.

Nhìn vẻ mặt kiên định của Lý Hướng Vãn, trưởng thôn nói: “Được, việc của các cháu chú nhớ rồi.

Nếu làm được chú nhất định làm giúp các cháu.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lần lượt cảm ơn.

Cuối cùng, Lâm Ngọc Trúc nói: “Nếu như cần móc nối quan hệ, chú cứ nói với cháu, đương nhiên cháu sẽ không để chú thím gánh hết mọi chi phí.”

Trưởng thôn gật đầu, không để tâm nói: “Việc của hai đứa cũng không phải việc gì khó khăn.

Không tốn nhiều nhặn gì đâu.”
Bình Luận (0)
Comment