Chương 643 - Nghe nói, trên đời này có tướng phu thê 1
Đợi ra khỏi nhà trưởng thôn, Lâm Ngọc Trúc cười hi hi nói: “Thế nào, có tôi ở lại với cô, vui chứ.”
Lý Hướng Vãn hừ nhẹ, có chút cao ngạo, nhưng vẻ mặt thì cực kỳ vui vẻ.
Mấy năm quen biết, tình cảm của nhóm ba người hậu viện đã rất khăng khít.
Không phải người thân nhưng lại giống như ruột thịt.
Danh sách về thành phố dấy lên một trận sóng to gió lớn trong tập thể thanh niên tri thức.
Lâm Lập Dương lén lút mua hai bình rượu đến nhà trưởng thôn.
Hai vợ chồng trưởng thôn thấy cậu thì ngẩng ra.
Đến khi biết được ý định của cậu, ánh mắt hai vợ chồng tràn ngập bất lực.
Lâm Lập Dương thấy bà chị nhà mình không để tâm đến việc quay về, trong lòng nôn nóng, đặc biệt đến nhà trưởng thôn biếu quà, muốn giúp bà chị mình có tên trong danh sách.
Đợi người đi khỏi, vợ trưởng thôn xoay người gọi cháu trai tan học xong bảo cô Lâm đến nhà.
Đợi Lâm Ngọc Trúc vào nhà trưởng thôn, còn tưởng rằng có thư, nào ngờ vợ trưởng thôn lấy ra hai bình rượu, mặt dở khóc dở cười.
Lâm Ngọc Trúc nhìn phản ứng của vợ trưởng thôn, có hơi mơ hồ.
Chỉ nghe đối phương nói: “Em trai cháu xin chú cháu cho cháu vào danh sách quay về thành phố, nó đặc biệt biếu đó.”
Lâm Ngọc Trúc…
Xem như không uổng công cô thương nó.
“Cháu xem, hai chị em cháu, việc này phải làm sao, cả hai đều quay về thì không có khả năng lắm.
Bây giờ vẫn còn sắp xếp người xuống nông thôn đấy.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cũng hiểu tình hình hiện tại.
Thanh niên tri thức lục tục quay về ngược lại còn cần vài năm.
“Cứ nhường cho em trai cháu đi ạ, rượu này xem như nó tự giúp nó vậy.”
Vợ trưởng thôn thở dài, nói gì cũng nhất quyết không nhận hai bình rượu này.
Lâm Ngọc Trúc đương nhiên cũng không nhận lại đồ đã tặng.
Sau một hồi đưa đẩy, vợ trưởng thôn mới nhận rượu.
Đợi danh sách hoàn toàn công bố, đoán chừng là có người vui có người sầu.
Trương Diễm Thu và Trương Ái Quốc đều ở trong danh sách.
Biết tin được quay về thành phố, hai người kích động òa khóc ngay tại chỗ.
Lần tu hành này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Vương Dương, Lý Hướng Bắc và Tô Thanh Hoa cũng nằm trong danh sách.
Lý Hướng Bắc biết mình trong danh sách quay về thì trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.
Rõ ràng cậu ta…
Lý Hướng Bắc không muốn quay về, ngay lúc vừa định đi công xã thì lại bị Lý Hướng Vãn ngăn lại.
Lý Hướng Vãn nói: “Chúng ta trong lòng có nhau, thì thiên sơn vạn thủy cũng không chia cắt được.
Không phải sao?”
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Bắc…
Xoắn quýt, trầm tư.
Lâm Lập Dương thấy trong danh sách có tên cậu thì tức giận đùng đùng muốn đi tìm trưởng thôn.
Cậu biếu rượu là muốn cho chị quay về, không phải cậu.
Sắp đi đến gần trưởng thôn thì bị Lâm Ngọc Trúc kéo lại, nói nhỏ: “Chị đặc biệt nhờ trưởng thôn đem tên chị đổi thành em đó.”
Lâm Lập Dương…
Lại nhớ đến, hai năm chung sống, Lâm Lập Dương chưa bao giờ tức giận với Lâm Ngọc Trúc.
Nghe Lâm Ngọc Trúc nói, ngơ ngác một lúc, đột nhiên giận dữ chất vấn: “Việc này chị có hỏi qua em chưa mà đã quyết định rồi?
Dựa vào gì chứ?”
Bầu không khí của hai chị em nhất thời căng thẳng.
Nhìn Lâm Lập Dương như thế này, Lâm Ngọc Trúc trực tiếp xoay người bỏ đi.
Định bụng để cậu ta nguôi giận.
Không ngờ đến Lâm Lập Dương đi theo sau bắt đầu lải nhải nói: “Em sắp mười tám rồi.
Không còn là con nít nữa, chị không thể làm gì cũng không thương lượng với em mà tự mình quyết định.
Chị như thế là không đúng.
Là ích kỷ.
Là ngang ngược.
Là không nói lý lẽ.”
Lâm Ngọc Trúc hít một hơi thật sâu, dừng bước, xoay người chất vấn: “Vậy em lén biếu rượu sau lưng chị, đó là gì?
Chị sắp hai mươi rồi, còn cần em quyết định sao.
Em không ích kỷ?
Em không ngang ngược?
Em có nói lý lẽ sao?
Em làm như vậy là đúng à.
Dựa vào đâu.”
Lâm Lập Dương mím môi, bị dọa cho tạm thời không biết phải nói gì.
Hai chị em cứ đứng đó hồi lâu.
Có một thím đi ngang qua còn cười ha ha xen ngang: “Hai chị em đừng cãi nữa, có chuyện gì thì nói rõ với nhau là được.”
Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương vò đầu, không thèm để ý người còn lại.
Tục ngữ nói, lúc cãi nhau cho dù đúng hay sai, người ta hung dữ thì bạn cũng phải hung dữ.
Làm căng lên thì mọi chuyện cũng tự động trôi qua.
Sau cùng vẫn là Lâm Lập Dương xuống nước trước, tủi thân nói: “Em là con trai, vẫn có thể kéo dài thêm hai năm nữa.
Chị sắp hai mươi rồi, cứ lần lữa phí hoài thời gian như thế.
Có còn muốn lấy chồng nữa không.
Đợi về thành phố thì đã thành bà cô già rồi.
Đến Khâu Minh nhà kế bên chị cũng không với tới.”
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, cô có…
Tâm trạng đột nhiên chùng xuống, nhiều năm như vậy vẫn chưa có tin tức gì của Thẩm Bác Quận.
Lý Bàn Tử hay nói, không có tin gì ngược lại là chuyện tốt.
Lâm Ngọc Trúc cũng chỉ có thể an ủi bản thân mình như thế.