Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 644 - Chương 644 - Nghe Nói, Trên Đời Này Có Tướng Phu Thê 2

Chương 644 - Nghe nói, trên đời này có tướng phu thê 2
Thấy Lâm Ngọc Trúc buồn bã, trong lòng Lâm Lập Dương như bị dao cắt, nói: “Em đi tìm trưởng thôn, xem có thể đổi danh sách cho chị không.”

Lâm Ngọc Trúc kéo em trai mình, nói: “Em đi về với chị trước.”

Đợi hai chị em về phòng, Lâm Ngọc Trúc lấy báo tháng tám tháng chín ra, chỉ cho Lâm Lập Dương vài chữ.

Lâm Lập Dương nhìn không hiểu gì.

Lâm Ngọc Trúc điềm tĩnh nói: “Thấy mấy chữ này không, hiện tại rất nhiều bài viết đều nhắc đến tầm quan trọng của người tài.

Phát triển thì cần nhân tài.

Nhưng nhân tài đến từ đâu?”

Lâm Lập Dương ngơ ngác nhìn bà chị nhà mình.

Lâm Ngọc Trúc kiên nhẫn nói: “Một quốc gia nếu như muốn phát triển thì cần có nhân tài, mà nhân tài thì cần học hỏi tri thức.

Điều này cũng có nghĩa là, cánh cửa đại học sẽ mở ra với bên ngoài một ngày nào đó.

Kỳ thi đại học rồi sẽ có ngày được khôi phục.

Mà rất nhiều bài viết trên báo đều đang ám chỉ điều này.

Ám chỉ rằng, khôi phục kỳ thi đại học sẽ không còn xa.”

Lâm Lập Dương nghe những lời chị ruột nói, cảm thấy vô cùng có lý, trong chốc lát thì bị dọa sợ.

Nhìn vẻ mặt bội phục của em trai, Lâm Ngọc Trúc ưỡn ngực, nói: “Em học hành không giỏi, không nhìn ra được điều này cũng không trách em.

Dựa vào thành tích của em, ở nông thôn vừa học vừa ôn tập, hy vọng thi đại học để quay về thành phố sợ là vô vọng mất.

Chẳng bằng em quay về, có thể hoàn thành hai mục tiêu.

Được sắp xếp công việc thì tốt, không sắp xếp được thì ôn tập, không thi được đại học, thì còn có trường dạy nghề.

Chị ở đây, chị rất tự tin mình sẽ làm được.

Cho nên nói, em quay về thành phố là hợp lý nhất.”

Lâm Lập Dương nhìn chị mình, mặc dù có hơi tin tưởng nhưng vẫn do dự nói: “Đây chỉ là suy đoán, lỡ như không khôi phục thì sao?”

“Cho nên em không được nói chuyện này ra.

Nếu thật sự khôi phục thì cười bọn họ thôi.”

“Vậy chẳng phải chị sẽ bị nhốt ở nông thôn mãi à.” Lâm Lập Dương đột nhiên cảm thấy là do bản thân mình liên lụy chị.

Chẳng thà ban đầu đến nơi khác làm.

“Việc này có tám chín phần sẽ khôi phục, hơn nữa, chị làm giáo viên ở nông thôn, em làm việc cực khổ ở nông thôn.

Chẳng bằng em về trước, mặc dù nhân duyên của chị ở trong thôn rất tốt, nhưng lỡ chị đi thì không biết sẽ như thế nào.

Lỡ đâu chị đắc tội với ai lúc nào mà không biết, bọn họ gây khó dễ báo thù em, phải làm sao.

Em cứ nghe lời chị đi, ngoan ngoãn quay về.”

“Cũng không đúng, em học hành không tốt, cho dù có về nhà, có thời gian ôn tập cũng nhất định không thi đậu.

Chị, không bằng chị về đi, ôn tập cho tốt rồi thi vào trường tốt.”

Lâm Ngọc Trúc…

Lại phí công sức nói nãy giờ, nhìn Lâm Lập Dương muốn nhai mãi một vấn đề với cô, Lâm Ngọc Trúc đập bàn, hung hăng dọa Lâm Lập Dương sợ hãi.

Lâm Lập Dương lập tức ngoan ngoãn.

Sau khi có danh sách, rất nhiều thanh niên tri thức ngồi không yên.

Nhốn nháo đi công xã làm thủ tục quay về thành phố.

Đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng.

Đợi Lâm Lập Dương làm xong thủ tục vẫn còn hoảng hốt như đang nằm mơ.

Lúc hai chị em thu dọn hành lý, Lâm Lập Dương cái này muốn để lại, cái kia cũng muốn để lại cho chị cậu.

Lâm Ngọc Trúc hung dữ nói: “Đợi lúc chị về, em nghĩ chị cầm nổi một đống thứ như thế này sao?”

Lâm Lập Dương…

Nhìn em trai ngày càng lải nhải, không hung dữ thì không áp chế được nó.

Ngày Lâm Lập Dương xuất phát, Lâm Ngọc Trúc kiên trì muốn tiễn cậu, cùng đi đến ga tàu hỏa.

Đợi bánh xe chậm rãi lăn bánh, Lâm Ngọc Trúc cũng đi từng bước theo tàu hỏa.

Lâm Lập Dương dựa người vào cửa sổ, không ngừng vẫy tay, hai hàng nước mắt rơi không ngừng.

Chọc Lâm Ngọc Trúc mỉm cười, đợi tàu hỏa ra khỏi trạm, người vẫn còn đứng đó nhìn một lúc lâu.

Cũng không biết vì sao, lại có cảm giác đau thương cô độc quanh quẩn trong trái tim.

Lâm Ngọc Trúc hít sâu, xoay người nhanh chóng kiềm lại.

Ánh mắt kiên định nhìn thẳng phía trước, có một người đàn ông áo quần nhăn nhúm, râu lởm chởm, tư thế lại thẳng tắp, trong mắt như có sao.

Nhìn cho rõ người đàn ông cô ngày đêm mong nhớ.

Lâm Ngọc Trúc trong nháy mắt vui đến mức nhảy cẫng lên, em trai rời đi đúng lúc quá đi mất.

Tâm trạng cô vô cùng kích động không nhịn được chạy ào qua, ôm chặt lấy đối phương.

Mà đối phương cũng ôm chặt cô.

Đám đông náo nhiệt xung quanh truyền tới ánh mắt khác thường, có thấu hiểu, có đánh giá.

Thẩm Bác Quận lý trí thả cô ra, đắm đuối nhìn cô nhóc anh ngày nhớ đêm mong, có hơi nhút nhát hỏi: “Người lên tàu hỏa lúc nãy là em trai em à?”

Nhìn thì có vẻ rất giống, nhưng cũng nghe nói, trên thế giới này có tướng phu thê.

Nghe nói đôi nào có tướng phu thê thì sẽ bên nhau rất lâu…

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu không vui nói: “Vừa về không quan tâm người ta, hỏi thăm em trai người ta là có ý gì.”

Thẩm Bác Quận cười nhẹ, trong mắt ngập tràn ánh sáng.
Bình Luận (0)
Comment