Chương 645 - Cô đã sớm nhìn thấu tất cả, chỉ là cô không có chứng cứ 1
Thời đại trong sáng, ban ngày ban mặt, không cho phép ôm nhau.
Hai người lập tức buông nhau ra, vẫn còn không ít ánh mắt dò xét nhìn sang.
Hai người nhìn nhau cười, cùng đi ra khỏi ga tàu hỏa.
Đợi hai người đến bến xe, mua xong vé, ngồi xuống đợi xe, Lâm Ngọc Trúc mới hỏi: “Anh quay về vất vả lắm đúng không?”
Hoàn thành xong nhiệm vụ thì vội vã vượt biên quay về, sau khi vào biên giới không phải không có thời gian chỉnh sửa quần áo, chỉ là anh quá nôn nóng quay về.
Nôn nóng trở về gặp người con gái anh ngày đêm trông ngóng.
“Anh muốn về nhanh một chút.” Thẩm Bác Quận nhẹ nhàng nói.
Lâm Ngọc Trúc mím môi, khóe miệng không ngừng cong lên.
Hai người tuy rằng chia cắt đã lâu nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ.
Vào khoảnh khắc hai mắt chạm nhau ấy, cả hai đều biết, trái tim của họ chưa từng thay đổi.
Mừng rỡ xong, Lâm Ngọc Trúc quan tâm hỏi: “Hai năm này anh có gặp nguy hiểm hay bị thương không?”
Thẩm Bác Quận im lặng giây lát, theo sau đó là giọng nói trong veo kèm theo ma lực, an ủi lòng người nói: “Đều qua hết rồi.”
Hai người không nói gì chỉ im lặng nhìn nhau thật lâu, Lâm Ngọc Trúc biết, anh chắc chắn có bị thương, trên người để lại sẹo, không giấu được.
“Về được là… tốt rồi.” Lâm Ngọc Trúc giọng nói có chút chua xót.
Thẩm Bác Quận không nhịn được nắm tay cô, hai người không ai lên tiếng, lặng lẽ hưởng thụ thời gian trùng phùng.
Bến xe kẻ đến người đi, khung cảnh náo nhiệt ồn ào trong mắt bọn họ biến thành vô cùng yên bình tĩnh lặng.
Thẩm Bác Quận rất nhiều chuyện có liên quan bảo mật đều không thể nói chi tiết.
Hai người nói nhiều nhất là những việc liên quan đến cuộc sống của Lâm Ngọc Trúc mấy năm gần đây.
Lâm Ngọc Trúc dùng giọng nói nhẹ nhàng tường thuật lại những người và những chuyện xung quanh cô.
Nghe từng câu từng chữ của cô.
Nghe những đoạn thời gian anh đã bỏ lỡ.
Lão Thẩm quay về khiến Lâm Ngọc Trúc vừa vui mừng vừa phấn khởi.
Thế mà khi ngồi trên xe khách lắc lư điên đảo không ngừng, Lâm Ngọc Trúc lại ngủ gật.
Đầu cô cứ nhấp nhô lắc lư, trực tiếp dựa vào người Thẩm Bác Quận.
Nhìn cô gái bé nhỏ ngủ say sưa trên vai mình, ánh mắt Thẩm Bác Quận đầy dịu dàng, cong khóe môi, trái tim phiêu bạt đã lâu lại trở nên vững chãi.
Đợi quay về thị trấn, Thẩm Bác Quận phải đến sở cảnh sát, muốn Lâm Ngọc Trúc về trước.
Buổi tối anh và Lý Bàn Tử sẽ cùng quay về thôn Thiện Thủy.
Lâm Ngọc Trúc không nỡ phải chia tay lần nữa, sau đó nhớ đến xe đạp của mình còn để ở sân của sở cảnh sát.
Vui vẻ đi theo Thẩm Bác Quận đến sở cảnh sát.
Nhìn thấy cô gái nhỏ cùng mình đi lấy xe đạp, cười nhẹ, cũng chỉ có cô mới dám tùy tiện để xe đạp ở đây thôi.
Lâm Ngọc Trúc cười hi hi, “Làm gì còn có nơi nào an toàn hơn ở đây.”
Thẩm Bác Quận tán đồng gật đầu, mắt tiễn cô gái nhỏ đạp xe rời khỏi.
Tạm thời chia xa, vẫn không yên tâm mà dặn dò: “Trên đường cẩn thận nhé.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc nói: “Bây giờ em đạp xe tốt lắm đấy.
Yên tâm đi.”
Thẩm Bác Quận giả vờ rất tin tưởng cô, gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc giả ngầu vẫy tay, đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.
Người đã quay về rồi, chỉ tạm thời chia xa không có gì phải sợ.
Không có thi tình họa ý không nỡ rời xa.
Cũng không có bịn rịn quấn quýt không rời.
Đợi cô hăng hái đạp xe quay về trường học.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn còn suy nghĩ làm cách nào để an ủi Lâm Ngọc Trúc.
Dù sao buổi sáng dậy sớm đã thấy con nhóc này tinh thần suy sụp.
Nhưng đợi Lâm Ngọc Trúc bước vào phòng làm việc, tươi cười hớn hở.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn nhau, nhìn cô trông rất vui vẻ là thế nào nhỉ.
Mã Đức Tài người ta lúc này còn không biết đang giữ cửa nào bên người chú hai Quan đâu.
Lâm Ngọc Trúc rót ly nước, ngồi xuống, thổi thổi, uống ừng ực.
Vừa nghĩ đến lão Thẩm đã về, hơn nữa tay chân còn nguyên lành lặn là cô vui không chịu được.
Cứ uống rồi lại ngẩng đầu cười ha ha.
Sau đó tiếp tục nghĩ đến thế giới hai người tốt đẹp ở trước mắt.
Lại không nhịn được ngẩng đầu cười ha ha.
Thao tác này đúng là làm người khác hoang mang.