Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 646 - Chương 646 - Cô Đã Sớm Nhìn Thấu Tất Cả, Chỉ Là Cô Không Có Chứng Cứ 2

Chương 646 - Cô đã sớm nhìn thấu tất cả, chỉ là cô không có chứng cứ 2
Vương Tiểu Mai cầm báo đi đến bên cạnh Lý Hướng Vãn, nhỏ giọng nói: “Không phải đau lòng quá độ, bị ngốc luôn rồi chứ.”

Lý Hướng Vãn cũng bị tiếng cười của Lâm Ngọc Trúc làm cho sợ hãi.

Đúng lúc, Lâm Ngọc Trúc lại ngẩng đầu cười lớn ha ha.

Cười đến mức hai người đều hoảng hốt.

Trông thấy Lâm Ngọc Trúc đột nhiên xoay người, cả ba đều ngơ ngác.

Lâm Ngọc Trúc khó hiểu hỏi: “Các cô nhìn tôi ánh mắt đó là có ý gì?”

Như nhìn kẻ ngốc ấy…

Hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng không biết giải thích ra sao.

Lâm Ngọc Trúc híp mắt, nghĩ điều này không quan trọng, vẫn còn vui vẻ nói: “Lão Thẩm nhà tôi về rồi.”

 

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai không hẹn mà cùng mở to mắt, cũng vui thay cho Lâm Ngọc Trúc.

Ban đầu khi Thẩm Bác Quận rời khỏi, hai người còn dám nhắc đến người này, đến lúc người ta đi càng ngày càng lâu, các cô càng không dám nhắc đến.

Sợ chạm vào vết thương của Lâm Ngọc Trúc, làm cô đau lòng.

Hôm nay Thẩm Bác Quận về rồi, các cô cũng rất vui.

Vương Tiểu Mai giữ chặt Lâm Ngọc Trúc, kích động nói: “Chúc mừng, chúc mừng, chúc hai người sớm ngày kết tóc, ân ân ái ái, bách niên giai lão, mãi không xa rời.”

Lâm Ngọc Trúc vốn đang cười hi hi thì vẻ mặt dần ? ? ?

Lý Hướng Vãn xoa ấn đường, cô phát hiện có lẽ Vương Tiểu Mai ở chung với Lâm Ngọc Trúc lâu rồi, có lúc suy nghĩ nhanh đến mức người khác không theo kịp.

Vương Tiểu Mai nhìn phản ứng của hai người, hùng hồn nói: “Tôi có nói sai gì sao?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, “Không, rất tốt, rất tốt.”

Còn về việc kết tóc xe duyên này, sợ là không được.

Cô dám sớm ngày kết tóc xe duyên, chỉ sợ mẹ Lâm dám lột da cô.

Con người hễ có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, đến cả bọn trẻ con cũng nhìn ra được tâm trạng Lâm Ngọc Trúc vô cùng tốt.

Hiệu trưởng và Lâm Ngọc Trúc chạm mặt nhau, nhìn cô vui vẻ như thế, còn tự mình suy đoán có phải mối quan hệ của cô Lâm và em trai không tốt hay không?

Theo lý mà nói, bình thường thấy cũng tốt lắm mà.

Việc này khiến hiệu trưởng suy nghĩ cả ngày trời, tốn biết bao nhiêu tế bào não.

Sắc trời dần tối, Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử hai người mỗi người đạp một chiếc xe đạp quay về.

Lý Hướng Bắc không vội vã quay về thành phố, có ý định kéo dài được ngày nào thì hay ngày nấy.

Vương Dương và Tô Thanh Hoa chỉ đành không tiếc thân mình ở bên cạnh.

Biết tin Thẩm Bác Quận sẽ trở về, mọi người đặc biệt tổ chức cùng ăn một bữa.

Hiện tại tiền viện chỉ còn lại những thanh niên tri thức mới đến này.

Quan hệ của mọi người cũng không tệ, dứt khoát cùng nhau mở tiệc chào mừng Thẩm Bác Quận.

Đợi tất cả mọi người ngồi vào bàn, Mã Đức Tài là lắm trò nhất.

Anh ta vừa đau buồn vì Lâm Lập Dương rời đi, vừa thấp thỏm nhìn Thẩm Bác Quận.

Anh ta có thể khẳng định, người ban đầu cùng Lâm Ngọc Trúc dọa anh ta chính là người này, đừng nhìn lúc đó vẽ như thế…

Nhưng, anh ta có thể nhận ra được.

Lúc này, Mã Đức Tài đột nhiên hiểu ra, nhìn Lâm Ngọc Trúc lại nhìn Thẩm Bác Quận.

Quan hệ của hai người này đúng là rõ như ban ngày.

Nghĩ đến tối hôm đó, Mã Đức Tài cật lực diễn vai kẻ trong suốt, không thu hút sự chú ý của đối phương.

Cầu được ước thấy, ánh mắt của hai người họ cứ quấn lấy nhau.

Vẻ mặt Mã Đức Tài cứng đờ.

Thẩm Bác Quận nhịn không được, thậm chí có hơi muốn cười.

Mã Đức Tài…

Vẻ mặt dần dần bi phẫn, rõ ràng là đang trêu ngươi anh ta!

Ức hiếp người quá đáng.

Thẩm Bác Quận: Thật sự không hề có ý trêu chọc…

Anh chỉ là nhìn thấy Mã Đức Tài thì nhớ đến trò đùa ác ý của cô gái nhỏ.

Nhớ đến bông hoa đỏ cực lớn trên d đầu, trên mặt vẽ hai cái má hồng.

Không nhịn được muốn cười.

Lâm Ngọc Trúc…

Cô sớm đã nhìn thấu tất cả, chỉ là cô không có bằng chứng.

Không làm lớn chuyện được.

Bình Luận (0)
Comment