Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 648 - Chương 648 - Ước Mơ Của Tôi Là Được Đi Xem Thiên An Môn 2

Chương 648 - Ước mơ của tôi là được đi xem Thiên An Môn 2
Nhóm ba người hậu viện bắt đầu ngày đêm đọc sách, ôn tập thi đại học.

Chọn tự nhiên hay xã hội, Lâm Ngọc Trúc không cần suy nghĩ đã chọn xã hội.

Kiếp trước cô đã học tự nhiên muốn ngán rồi, học kiến trúc đã trở thành ác mộng của cô.

Lâm Ngọc Trúc không muốn đi vào con đường cũ.

Ban xã hội bây giờ cho dù là làm quan hay là vào hiệp hội văn nghệ cũng rất tốt.

Người học xã hội có địa vị rất cao trong xã hội, Lâm Ngọc Trúc quyết định thi vào khoa Trung Văn đại học Bắc Kinh.

Cô từng nghe sinh viên năm ba khoa Trung Văn ở đại học đi đường đều ngẩng cao đầu, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.

Lý Hướng Vãn cũng chọn ban xã hội, cô quyết định thi vào khoa Kinh Tế đại học Bắc Kinh, đây là ước nguyện của cha mẹ lúc còn sống hy vọng cô học ngành này.

Chỉ là cô không nghe.

Bây giờ…

Vương Tiểu Mai có hơi do dự, cô là dân địa phương, còn khá mơ hồ với kỳ thi đại học trước mắt.

Không biết nên chọn trường đại học nào, cũng không biết thi ngành nào.

Thậm chí còn không biết có những ngành nào.

Không giống như kiếp sau, có sách tham khảo chi tiết, lần này chỉ đành thi bừa, điền nguyện vọng bừa.

Trông thấy Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đều có mục tiêu, Vương Tiểu Mai hoang mang nhìn hai người họ, ngơ ngác…

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hương Vãn bắt đầu thảo luận với Vương Tiểu Mai.

Đầu tiên là thi ban xã hội hay ban tự nhiên.

Ban xã hội gồm ngữ văn, toán, chính trị, lịch sử địa lý (tính một môn) bốn môn này, mỗi môn một trăm điểm, tổng cộng bốn trăm điểm.

Ban tự nhiên đổi lịch sử địa lý thành vật lý hóa học, tổng điểm như trên.

Tiếng Anh là môn thêm, nguyện vọng là chuyên ngành ngôn ngữ thì có thể tham gia thi.

Cũng có nghĩa là, thành tích môn tiếng Anh không ảnh hưởng đến các chuyên ngành khác.

Điểm yếu của Vương Tiểu Mai là địa lý, vật lý hóa học càng yếu hơn.

Môn giỏi nhất thế mà lại là môn toán.

Lâm Ngọc Trúc im lặng hồi lâu, mới nói: “Kỳ thi đại học đầu tiên độ khó chắc chắn không lớn, dù sao mọi người cũng rời xa sách vở nhiều năm, thời gian ôn tập cũng chỉ khoảng hai tháng.

Trình độ văn hóa lại không đồng đều, độ khó chắc chỉ hơn đề tốt nghiệp cấp hai một chút.”

Vương Tiểu Mai chớp mắt.

Lý Hướng Vãn bên cạnh phân tích nói: “Có nghĩa là, cô tự tin vật lý hóa học cấp hai hơn, hay là tự tin địa lý hơn?

Cái nào vững hơn thì chọn cái đó.”

Vương Tiểu Mai trằn trọc, cuối cùng chọn ban xã hội.

Sau đó hai người nói cho Vương Tiểu Mai biết ban xã hội gồm những ngành nào.

Vương Tiểu Mai chợt hỏi: “Khoa Triết học, là học gì vậy?”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn…

Đừng hỏi cô, cô cũng không biết.

Vương Tiểu Mai nghe chuyên ngành này cảm giác rất thần bí, suy nghĩ chốc lát, lấy tinh thần quyết tâm nói: “Vậy tôi đăng ký khoa Triết học.

Khoa Triết học đại học Bắc Kinh.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn nhau, hít sâu.

Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ, nói: “Đi Bắc Kinh thì cô với anh Bàn Tử phải xa nhau đấy.”

Vương Tiểu Mai ngồi ngay ngắn, gương mặt say mê nói: “Ước mơ của tôi là được đi xem Thiên An Môn.

Có thể đến Bắc Kinh để học, nghĩ thôi cũng thấy xa hoa.

Tôi đi để học, không phải chạy trốn, chỉ là tạm thời xa nhau một thời gian thôi.

Chút cực khổ này đã là gì.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn nhau.

Vậy tốt thôi…

Hai năm nay Vương Tiểu Mai luôn cùng với hai người ôn tập kiến thức, trên trường thi khởi điểm cũng cao hơn người khác.

Năm 1977 đại học Bắc Kinh tuyển sinh điểm sàn bình quân chỉ trên 270 điểm, điểm số thấp như thế làm cho các thí sinh thi vào trường khác vụt mất cơ hội vào đại học Bắc Kinh, tiếc nuối không thôi.

Bạn cùng bàn cấp ba với Lâm Ngọc Trúc còn từng đùa, nói nếu mình có thể xuyên về những năm bảy mươi thì dư sức thi vào đại học Bắc Kinh.

Biết điểm số như thế, Lâm Ngọc Trúc còn tự tâng bốc nói: Cô cũng có thể.

Vì thế, cô luôn ghi nhớ điểm sàn này.

Đối với việc Vương Tiểu Mai ghi danh vào đại học Bắc Kinh, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có thể thử một lần.

Cô cổ vũ nói: “Chị Tiểu Mai quả nhiên là chị Tiểu Mai, có chí hướng, tầm nhìn rộng, nào, chúng ta cùng nhau cố gắng.”

“Cố lên!”

“Cố lên!”

Trong phòng nhất thời truyền đến tiếng cười hoan hô của ba người.

PS: Có lẽ gần đây không có nhiều thời gian ở bên cạnh con, cục cưng nhà tôi hôm nay vô cùng quấn người, viết được một hàng là đòi ôm, viết được một hàng là đòi chơi với nó.

Khổ nỗi tôi còn hai chương chưa viết xong ~

Tôi có tra thử tài liệu lịch sử, năm 1977 khoa Trung Văn, khoa Kinh Tế đại học Bắc Kinh điểm số cao hơn một chút.

Khoa Triết học thì thấp hơn nên sắp xếp cho Vương Tiểu Mai ghi danh khoa Triết học ~
Bình Luận (0)
Comment