Chương 649 - Hai người này chính là ân nhân tại thế 1
Biết tin ba người chuẩn bị ôn thi đại học, Thẩm Bác Quận lập tức gọi điện thoại tìm quan hệ, tìm về vài bộ đề thi đại học trước Cách mạng Văn hóa, còn có một số tài liệu ôn tập.
Lý Hướng Bắc cũng gửi không ít tài liệu ôn tập từ Bắc Kinh về.
Hai mắt Vương Tiểu Mai phát sáng, theo ý cô ấy thì, hai người này chính là ân nhân tại thế, cô hận không thể nhanh chóng gả Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cho họ.
Đồng thời Lý Bàn Tử và Thẩm Bác Quận cũng bắt đầu ôn tập.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bọn họ ôn tập còn tưởng hai người họ cũng muốn tham gia thi đại học.
Sau đó hỏi mới biết, hai người không dự định tham gia kỳ thi đại học lần này.
Thẩm Bác Quận nói với Lâm Ngọc Trúc đang mơ hồ: “Đại học Chính Pháp năm nay không tuyển sinh, nghe vài nguồn tin nói, kỳ thi đại học lần sau có thể sẽ tuyển sinh.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức hiểu lời Thẩm Bác Quận.
Lúc này đại học Chính Pháp Bắc Kinh vẫn chưa đổi tên thành đại học Chính Pháp Trung Quốc.
Lâm Ngọc Trúc lập tức lấy lòng cổ vũ cho Thẩm Bác Quận.
Thật ra dựa vào công lao của anh, người nhà chỉ cần tác động một chút, hoàn toàn có thể tranh thủ trước khi trường học khôi phục tuyển sinh, được tuyển thẳng vào.
Nhưng nếu đã chọn tự mình thi tuyển thì nói rõ, Thẩm Bác Quận không muốn dựa vào gia đình.
Trước đây Lâm Ngọc Trúc đã đoán ra được điều này.
Cô thích một Thẩm Bác Quận như thế.
Một mối quan hệ tốt đẹp thì nên giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, cùng trở nên ưu tú.
So với Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai là vui nhất, cô ấy đã mơ về khung cảnh cùng Lý Bàn Tử lên Bắc Kinh học đại học.
Ít nhiều có chút lạc quan.
Vì để vợ mình không thất vọng, Lý Bàn Tử hận không thể đem sách đóng trước trán, chỉ cần có thời gian rảnh là nhìn xem.
Bàn về cố gắng chịu khó, anh ta cố gắng hơn ai hết.
Dưới sự cố gắng của Lý Bàn Tử, mẹ Lý cũng không ngăn cản con trai và con dâu thi đại học.
Bọn trẻ càng ưu tú, người lớn tuổi bọn họ lại càng nở mày nở mặt.
Có một số phụ huynh lại không có suy nghĩ này.
Có một số người vì con dâu, con rể muốn thi đại học mà làm ầm ĩ.
Đơn cử như thôn Thiện Thủy có một số thanh niên tri thức lập gia đình ở đây, trong nhà ngày nào cũng cãi nhau.
Chỉ vì không muốn bọn họ thi đại học.
Phượng hoàng một khi bay cao, liệu có còn quay về…
Sau khi gửi điện báo cho nhà họ Lâm, điện thoại hay thư từ gì cũng không thấy có hồi âm.
Lâm Ngọc Trúc hơi bồn chồn, định bụng ngày mốt lại đi gửi điện báo cho gia đình.
Mong là đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi Lý Hướng Bắc và Vương Dương đi, phòng của bọn họ nhường cho Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử.
Hai người không cần chen chúc trên giường hẹp.
Sau này Thẩm Bác Quận thỉnh thoảng ghé qua ở phòng Vương Tiểu Mai để trống.
Như thế hai người lâu lâu có thể tan ca cùng về nhà.
Đương lúc hai người gần về, Lâm Ngọc Trúc nghe trong phòng Vương Tiểu Mai có tiếng gọi cô.
Ra ngoài xem thì thấy Vương Tiểu Mai vẻ mặt kỳ lạ vẫy tay với cô, kêu to nói: “Trúc Tử, cô nhanh lại đây xem, người đạp xe bên cạnh Thẩm Bác Quận là ai thế?
Nhà anh ta có họ hàng đến à?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn qua, chỉ đại khái nhìn rõ một bóng người.
Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử hai người đạp một xe.
Hình như bọn họ nhường xe còn lại cho người khác.
Nghe Vương Tiểu Mai hỏi, Lâm Ngọc Trúc cũng mơ hồ.
Suy đoán rằng: “Có phải mẹ chồng của cô đi cùng, tìm hai vợ chồng cô có việc không?”
Lúc này bọn họ đạp xe đến gần hơn, Vương Tiểu Mai lại cẩn thận nhìn, liên tiếp lắc đầu, “Nhìn dáng người không giống mẹ chồng tôi.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn dáng người cũng không giống như cô gái trẻ, tóc búi, đoán chừng là phụ nữ trung niên.
Lý Hướng Vãn cũng ra chung xem náo nhiệt.
Ba người cứ đợi bọn họ đến gần.