Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 652 - Chương 652 - Có Quan Hệ Gì À. . . Chính Là. . . . Xây Dựng Mối Mối Quan Hệ Hữu Nghị?? 2

Chương 652 - Có quan hệ gì à. . . Chính là. . . . Xây dựng mối mối quan hệ hữu nghị?? 2
Mẹ Lâm lập tức nhiệt tình nói với hai người: "Thường xuyên nghe con gái nhắc tới hai người. Mấy năm nay, cảm ơn các cháu đã chăm sóc nó."

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai ngại ngùng cười cười, cùng nhau gọi một tiếng "Dì."

Hàn huyên vài câu xong, Lâm Ngọc Trúc kéo mẹ mình quay về khu nhà thanh niên tri thức.

Sau khi vào sân nhìn thấy hoàn cảnh nơi đây, mắt mẹ Lâm lập tức chua xót.

Vẫn biết cuộc sống ở nông thôn cực khổ, nhưng hoàn cảnh thế này khiến lòng mẹ Lâm càng đau đớn hơn.

Nếu như cha mẹ có thể thay con cái xuống nông thôn, bà thà rằng tự mình đi cũng muốn để con gái phải tới nơi đây chịu tội.

Lâm Ngọc Trúc còn cười hì hì kéo mẹ Lâm vào trong sân.

Tới lúc mẹ Lâm nhìn thấy căn phòng đơn, cơn chua xót trong lòng mẹ Lâm cũng tiêu tán từng chút một . . . .

Những lời Lâm Ngọc Trúc khoe khoang trước đây vẫn còn quanh quẩn bên tai mẹ Lâm, không ngừng lặp đi lặp lại.

Hay cho một cô gái tiết kiệm biết chăm lo gia đình.

Mẹ Lâm hít một hơi dài, lạnh mặt nhìn con gái nhà mình.

Lâm Ngọc Trúc mặt dày, vẫn cười ha ha...

Hai mẹ con giao tiếp với nhau, người ngoài không thể hiểu được.

Mẹ Lâm đến đây, vấn đề đầu tiên gặp phải chính là không thể ngủ trên cái giường đất của Lâm Ngọc Trúc được.

Trước đây vì không muốn có người ngủ chung nên cô cố ý làm cái giường đơn.

Hai mẹ con xách theo túi lớn túi nhỏ, nhìn thấy cái giường đất trong phòng, lập tức choáng váng.

Mắt thấy nhiệt độ càng ngày càng lạnh, nằm ngủ trên tấm gỗ nhất định sẽ không chịu nổi.

Đám người Thẩm Bác Quận theo ở phía sau, cũng phát hiện vấn đề này.

Đề nghị: "Hay là em và dì chuyển tới phòng của Vương Tiểu Mai đi."

Cũng chỉ có thể như vậy.

Cứ như vậy, cơm còn chưa được ăn, mấy người đã bắt đầu chuyển nhà.

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng hỗ trợ.

Chờ hai người thu dọn quần áo mùa đông xong hết, Lâm Ngọc Trúc hô lớn: "Con tự làm."

Sau đó cẩn thận ôm áo bông đi tới căn phòng vốn là của Vương Tiểu Mai.

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn nhau, sau đó Vương Tiểu Mai liền bừng tỉnh đại ngộ.

Lý Hướng Vãn vẫn cảm thấy mờ mịt.

Vương Tiểu Mai ghé sát vào, nhỏ giọng thầm thì nói: "Nhất định là giấu tiền vào áo bông đấy."

Tiền của Lý Hướng Vãn vẫn đặt ở trong không gian, cho nên không có khái niệm giấu tiền.

Bây giờ tờ tiền lớn nhất cũng chỉ có mệnh giá mười tệ, tiền càng nhiều thì càng dày.

Tuy Lâm Ngọc Trúc cũng đặt trong không gian, nhưng những chuyện này vẫn cần phải làm đủ.

Mẹ Lâm bận rộn trong phòng của Vương Tiểu Mai, thấy Thẩm Bác Quận chuyển đồ đạc ra ngoài bèn ngại ngùng nói: "Tiểu Thẩm, làm phiền cháu quá."

Thẩm Bác Quận vội vàng nói: "Dì, cháu cũng không ở đây, những thứ này cũng là do trước đây làm thư ký ở trường học nên giữ lại. Chẳng đáng bao nhiêu, không phiền đâu ạ."

Mẹ Lâm nghe vậy, ngực thở phào một hơi, nhìn Thẩm Bác Quận càng thêm hài lòng.

Căn nhà này được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, bàn không một vết bụi, ấn tượng với Thẩm Bác Quận lại tốt thêm vài phần.

Lúc đổi phòng xong, mẹ Lâm lấy lạp xưởng và gà quay ra để ăn.

Buổi tối mấy người lại gọi mấy thanh niên tri thức sống ở sân trước tới.

Mã Đức Tài biết mẹ Lâm tới nên cực kỳ nhiệt tình.

Biểu hiện giống như một người rất đàng hoàng.

Mẹ Lâm nghe thấy anh ta có quan hệ tốt với Lâm Lập Dương nên thái độ cũng rất thân thiện.

Hai người giao tiếp còn tự nhiên hơn là với Thẩm Bác Quận.

Thẩm Bác Quận...

Cũng không biết tên nhóc này bây giờ có phải là còn nhớ mong cô gái của anh hay không.

Thực ra biện pháp của cô gái của anh rất hữu hiệu, đáng để học tập.

Mã Đức Tài luôn cảm thấy phía sau thổi tới từng cơn gió, hơi lạnh...
Bình Luận (0)
Comment