Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653 - Nhất Thời Cảm Thấy Có Chút Kỳ Quái 1

Chương 653 - Nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái 1
Đối với thái độ khách sáo của Thẩm Bác Quận, mẹ Lâm không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt.

Chưa từng hỏi những chuyện về gia cảnh ngay trước mặt Thẩm Bác Quận.

Chờ tới tối muộn lúc hai mẹ con đóng cửa nhà, mẹ Lâm lập tức thay đổi, nhéo tai Lâm Ngọc Trúc nói: "Con cũng to gan thật đấy, xây nhà ở nông thôn mà cũng không nói với người nhà, có người yêu cũng không nói với người nhà. Nếu như mẹ mà không tới đây, con dự định còn giấu tới khi nào."

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, ôm cổ mẹ Lâm, ôm tới nỗi làm mẹ Lâm lảo đảo, gương mặt cũng thả lỏng hơn.

Lâm Ngọc Trúc bèn rủ rỉ với mẹ Lâm về con người và những chuyện đã xảy ra khi mới tới khu nhà thành niên tri thức.

Biết ở khu nhà thanh niên tri thức có một tên háo sắc tên là Hà Viễn Phương, mẹ Lâm nắm chặt lấy Lâm Ngọc Trúc, cảm thấy rất sợ hãi.

Cũng không nói tới chuyện con gái phá của nữa.

Còn cảm thấy rất may mắn mà nói: "Căn phòng này của con xây là đúng."

Lâm Ngọc Trúc lập tức kiêu ngạo ngồi xuống, ưỡn ngực nói: "Phải không."

Mẹ Lâm thấy dáng vẻ đắc ý của con gái nhà mình, vừa tức vừa buồn cười.

Lâm Ngọc Trúc cũng nói chuyện của Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu cho mẹ Lâm nghe.

Vừa nghe tới chuyện Hà Viễn Phương thiếu chút nữa đã làm gì Triệu Diễm Thu, mẹ Lâm lập tức cảm thấy kinh hồn táng đảm, nắm tay của Lâm Ngọc Trúc mãi không buông, có trời mới biết trái tim này của bà đau đớn như bị khoét mất một miếng thịt.

Thảo nào, con gái lại thay đổi tính tình.

Tất cả đều trách bà, trách bà không có bản lĩnh.

Lâm Ngọc Trúc chưa từng thấy mẹ Lâm khó chịu như vậy, cả người cô bèn cọ lên người bà, cọ tới nỗi khiến mẹ Lâm không chịu nổi phải cười ra tiếng, cô mới dừng lại.

Sau đó, Lâm Ngọc Trúc lại nói tới Thẩm Bác Quận.

Lúc này mẹ Lâm mới biết Thẩm Bác Quận là công an, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng vẫn không tán thành lắm.

"Nếu con thuận lợi thi vào trường đại học, nó lại làm việc ở đây, sau này phải làm sao? Con dự định ở lại đây luôn à."

Ngay từ đầu Lâm Ngọc Trúc đã nhìn ra mẹ Lâm dường như không thích cô và Thẩm Bác Quận ở bên nhau.

"Nhà anh ấy thở thủ đô, sau này chắc chắn sẽ về đó."

Mẹ Lâm nghe xong thì gật đầu, suy tư chốc lát, rồi hỏi: "Vậy con muốn thi vào trường đại học ở thủ đô à?"

Lâm Ngọc Trúc trịnh trọng gật đầu, nói: "Mẹ, không có anh ấy con cũng muốn thi vào trường đại học thủ đô."

Mẹ Lâm vui mừng nhìn con gái nhà mình, hung hăng vỗ một cái lên bả vai cô, nói: "Đây mới là con gái của Lý Đại Kiều này, có chí khí, giống mẹ. Đã thi là phải thi vào trường tốt nhất."

Mắt của Lâm Ngọc Trúc lập tức cong như vầng trăng nhỏ.

Ôm cổ mẹ Lâm nói: "Chờ con đứng vững gót chân ở thủ đô rồi, con sẽ mua một ngôi nhà thật lớn, đón mẹ với cha tới đây, đến lúc đó cha mẹ muốn tới Thiên An Môn hay muốn đi dạo Trường Thành cũng đều được hết. Mấy thứ như vịt quay Bắc Kinh, miến trác tương, chúng ta ăn cho chán thì thôi."

Mẹ Lâm người ha hả nhìn con gái nhà mình, nói: "Đừng ở đây mà mơ mộng nữa, điều kiện quan trọng nhất là con phải thi đậu trước đã."

Hai mẹ con trò chuyện một hồi, bây giờ mẹ Lâm chỉ không biết nên đối xử với Thẩm Bác Quận thế nào.

Lâm Ngọc Trúc nói đại khái về bối cảnh và gia thế của Thẩm Bác Quận.

Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc lâu.

Đã hiểu rồi.

Cứ giữ cách đối xử không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình là được.

Lâm Ngọc Trúc cũng không dám bảo đảm hai người có thể đi tới cuối cùng.

Việc này, còn chưa biết bên phía nhà trai có suy nghĩ thế nào, nhà gái các cô lịch sự là được.

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết, sau khi Thẩm Bác Quận hoàn thành nhiệm vụ trở về đã thông báo với gia đình rằng mình có người yêu rồi.

Còn nói cô đã chờ anh hai năm rồi.

Anh không thể phụ lòng cô gái đó được.

Anh thật sự muốn lấy cô về nhà.

Không thể không cưới.

Con trai trở về an toàn, mẹ Thẩm đã mừng muốn chết rồi, lúc đó biết được chuyện này cũng chẳng có tâm tư phản đối.

Nói thẳng: Con vui vẻ là được rồi, con thích mẹ cũng thích.

Mẹ Thẩm suy nghĩ: Có người yêu là tốt rồi, có người yêu kìm cặp sẽ không còn bốc đồng nữa, không còn muốn ra ngoài liều mạng nữa.

Bà ấy chỉ có mỗi đứa con trai như vậy thôi, không giác ngộ cao được.

Lâm Ngọc Trúc còn đang cảm thấy hơi buồn rầu, yêu đương và kết hôn không phải là chuyện giống nhau.
Bình Luận (0)
Comment