Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 654 - Chương 654 - Nhất Thời Cảm Thấy Có Chút Kỳ Quái 2

Chương 654 - Nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái 2
Mẹ Lâm vỗ về con gái nhà mình, nói: "Được rồi, chúng ta không nghĩ tới chuyện này nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là con thi đại học. Chỉ khi bản thân tự lập, mới thật sự tốt lên được."

Sau này con gái có công việc tốt, yêu đương với ai bà cũng không quan tâm.

Nói lời không dễ nghe, cho dù không lấy chồng bà cũng chấp nhận được.

Lâm Ngọc Trúc nghẹn họng, nói: "Ôi, mẹ rất có chính kiến đấy. Biết cái gì là quan trọng, cái gì là không quan trọng."

Mẹ Lâm hừ một tiếng, sẵng giọng: "Con đừng coi thường người ta nữa, mẹ tới đây làm gì. Chẳng lẽ mẹ còn có thể không biết sao."

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì.

Hai mẹ con dọn dẹp giường chiếu rồi ngủ.

Lúc sắp ngủ, Lâm Ngọc Trúc trở mình, hỏi: "Mẹ, mẹ tới đây rồi, Lập Dương và chị hai con phải làm sao?"

"Cha con có thể chăm sóc." Mẹ Lâm thờ ơ nói.

"Vậy con của anh cả..."

"Chị dâu cả của con chỉ ước gì mẹ đi cho nhanh, vốn dĩ đã bàn xong một, ba, năm, chủ nhật mẹ sẽ chăm cháu.

Hai, tư, sáu sẽ đưa tới nhà bà ngoại.

Kết quả ngày nào lúc sáng sớm nhà ngoại cô ta đã tới nhà anh cả con đón cháu đi.

Mẹ tới muộn nên không đón được.

Có lần suýt nữa là cãi nhau vì chuyện chăm cháu."

Lâm Ngọc Trúc cười khúc khích, nói: "Mẹ đúng là không biết hướng phúc mà."

"Con thì biết cái gì, đứa bé đó nhỏ xíu ôm vào trong lòng, cơ thể thơm mùi sữa có thể khiến tim con mềm nhũn, sao có thể cam tâm để người khác đưa đi..."

Mẹ Lâm vữa nhắc tới cháu gái, giọng nói cũng tràn đầy từ ái.

Máy thu thanh một khi đã mở lên thì muốn tắt cũng không tắt được.

Chẳng bao lâu sau Lâm Ngọc Trúc đã ngủ dưới cơn lẩm bẩm của mẹ Lâm.

Mẹ Lâm phát hiện con gái ngủ rồi, lẩm bẩm một cách chán ngắt, lúc này nói chuyện cũng chẳng còn hăng hái nữa, con nói xem...

Mẹ Lâm vừa nhớ cháu gái vừa chìm vào giấc ngủ.

Bọn họ không biết, lúc này ba cha con cha Lâm đang thương lượng xem sáng mai sẽ ăn mì gì.

Chị hai Lâm: "Cha, sốt trứng hôm nay rất vừa miệng, hay là ngày mai mua hai lạng thịt về làm sốt thịt bằm."

Lâm Lập Dương liên tục gật đầu.

Cha Lâm...

Hơi rung động.

Mẹ Lâm không ở đây, ba cha con cha Lâm đúng là vui tới nỗi muốn bay lên.

Chờ tới sáng hôm sau, lúc Lâm Ngọc Trúc đi đánh răng, cô đã nhìn thấy mẹ Lâm thu dọn những món đồ cô cầm qua, cô mới phát hiện mẹ Lâm ngoại trừ mấy bộ đồ mùa đông ra thì còn lại toàn là thức ăn.

Lâm Ngọc Trúc súc miệng ùng ục, nhanh chóng đánh răng cho xong rồi đi tới bên cạnh mẹ Lâm: "Mẹ, mẹ cầm theo mấy thứ này làm gì, phí bao nhiêu là sức.

Bây giờ một ngày con gái mẹ nhận được mười công điểm đấy, nuôi hai mẹ con mình không thành vấn đề."

"Mẹ tới đây là vì muốn chăm sóc con chứ không phải tới để hưởng phúc của con, sau này con hiếu thuận là được." Mẹ Lâm vừa thu dọn đồ đạc vừa thờ ơ nói.

Lâm Ngọc Trúc bất đắc dĩ cầm khăn mặt chậu rửa mặt đi.

Buổi trưa ba người ở sân sau đều ăn cơm ở trường học.

Mẹ Lâm thấy chỉ cần làm cơm tối, thế là dứt khoát nhận nấu cơm cho mấy người.

Dù sao mấy đứa nhỏ này đều muốn ôn thi đại học, bà rất thương.

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai rất ngượng ngùng.

Mẹ Lâm kéo hai người, nhiệt tình nói: "Con cháu không chê cơm dì nấu là được."

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai lập tức lắc đầu.

Sau đó còn thương lượng sẽ mua gì đó cho mẹ Lâm.

Hỏi Lâm Ngọc Trúc mẹ Lâm thích gì, Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tiền?"

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai...

Chờ tới lúc hai mẹ con ở riêng với nhau, Lâm Ngọc Trúc ôm mẹ Lâm, thật lòng rất biết ơn nói: "Mẹ, vất vả cho mẹ rồi."

Lòng mẹ Lâm thoải mái ấm áp như lò sưởi nhỏ, vỗ Lâm Ngọc Trúc rồi nói: "Chỉ là làm chút việc thôi, có gì mà cực khổ với không cực khổ chứ."

Lâm Ngọc Trúc ôm mẹ Lâm thật chặt, lòng tràn đầy cảm kích.

Mẹ Lâm cho cô sự ấm áp vô hạn, đồng thời cũng tiếp thêm sức mạnh.

Từ sau khi mẹ Lâm tới đây, cô đã lên tinh thần như được bơm máu gà.

Cô còn chưa hưởng đủ đã bị Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai báo rằng, mẹ Lâm là mẹ nuôi của bọn họ rồi.

Có thể hai đứa con gái như hoa như ngọc, mẹ Lâm vui chết đi được.

Lâm Ngọc Trúc...

Quay đầu liền đau lòng ôm lấy Thẩm Bác Quận.

Tội nghiệp nói: "Anh Thẩm sau này anh chỉ có thể yêu thương một mình em thôi đó."

Thẩm Bác Quận gật đầu, trong lòng lại nghĩ, sau này nếu như có một đứa con gái dễ thương như cô...

Nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái.
Bình Luận (0)
Comment