Chương 656 - Còn dùng cả mĩ nhân kế 2
Sau đó các thím nói cô giáo Lâm có tài ăn nói, cái miệng nhỏ cứ liến thoắng liến thoắng.
Mẹ Lâm có chút nghi ngờ, nhưng mà gần đây con gái út nói chuyện quả thực lưu loát hơn không ít.
Thế là hơi thừa nhận một chút, hầy một tiếng rồi nói: “Bây giờ tốt hơn chút rồi, hồi còn nhỏ không thích nói như vậy đâu.”
Các bà thím với bác gái....
Bọn họ vô cùng hoài nghi, bà đang khoe khoang cái gì.
Khi mẹ Lâm nghĩ lại từ đầu, cứ cảm thấy phản ứng của mấy người này hôm nay không đúng lắm.
Thẩm Bác Quận đúng lúc cùng Lý Bàn Tử quay trở về.
Mẹ Lâm không dám làm phiền con gái học tập, bèn lôi kéo Thẩm Bác Quận, dịu dàng nói: “Tiểu Thẩm, cháu nói xem con gái nhà dì là người như thế nào.”
Thẩm Bác Quận nghĩ cũng không cần nghĩ liền nói: “Ngọc Trúc là một người rất xinh đẹp dịu dàng, rất có tấm lòng nhân ái.” Là một người anh rất thích, hận không thể cất vào trong túi.
Mẹ Lâm gật gật đầu, cái dịu dàng này chính là thật thà.
Vậy bà cũng đâu nói sai cái gì, mấy bà già đó từng người bày ra cái biểu cảm gì vậy.
Vẫn là không hiểu con gái của bà.
Con gái của bà cũng chỉ là một con hổ giấy, giả vờ mà thôi.
Thẩm Bác Quận không biết những suy nghĩ của mẹ Lâm, lấy ra mấy hộp mạch nha với sữa bột đưa cho mẹ Lâm: “ Dì ơi, cái này để cho dì và Ngọc Trúc uống.
Nghe nói người trung niên uống sữa bột rất tốt cho sức khỏe.”
Khi mẹ Lâm nghe thấy ‘người trung niên’ thì lập tức trở nên vui như mở cờ, không giống như con gái của bà ngày ngày bà lão, bà lão.
Tiểu Thẩm thật biết nói chuyện.
Người cũng hào phóng, hào phóng với con gái của bà.
Thấy người xách mấy hộp, mẹ Lâm cầm lấy một hộp nói: “Dì lấy một hộp là được rồi, chỗ này để cho cháu tặng lãnh đạo.
Dì không cần cái này của cháu, chỉ cần hai đứa bên nhau tốt đẹp, dì liền vui vẻ.”
Thẩm Bác Quận lập tức thành khẩn hứa hẹn nói: “Dì, cháu sẽ đối xử tốt với Ngọc Trúc.”
Ai mà chẳng thích nghe lời tốt đẹp, mẹ Lâm lập tức cười ha hả gật đầu, lôi kéo Thẩm Bác Quận đông một câu tây một câu mà nói chuyện.
Chờ nhóm ba người ở hậu viện đều phải nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Trúc mới có thời gian trò chuyện vài câu với Thẩm Bác Quận.
Hai người đứng ở ngoài cửa, anh nhìn em, em nhìn anh.
Đôi mắt đều sáng lấp lánh.
Còn chưa nói được mấy câu, mẹ Lâm liền ra ngoài nói: “Con gái, nước đã đun xong rồi, trở về rửa mặt đi.”
Lâm Ngọc Trúc nhất thời có chút buồn cười.
Hiện giờ Lâm Ngọc Trúc cảm thấy mẹ Lâm đều có cùng tâm lý phòng ngừa con cái yêu đương, ảnh hưởng học tập giống với các phụ huynh ở đời sau.
Thẩm Bác Quận đã hiểu cười cười, giọng nói ôn nhuận dịu dàng nói: “Đi vào đi, chỉ là muốn nhìn thấy em thôi.” Nhìn thấy rồi, đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Chờ em thi đại học xong, mời anh đi xem phim nhé.”
Thẩm Bác Quận khẽ cười một tiếng, gật đầu đồng ý.
Nụ cười này khiến cho Lâm Ngọc Trúc nhìn như say như mê.
Mà cô, cũng chính là phong cảnh xinh đẹp trong mắt đối phương.
Trước khi hai người tách ra, Thẩm Bác Quận lại đưa mạch nha và sữa bột mà mẹ Lâm không nhận nhét vào tay Lâm Ngọc Trúc, mẹ Lâm thấy Lâm Ngọc Trúc xách theo đồ vào nhà thì bất đắc dĩ cười.
Cười nói: “Tiểu Thẩm này....”
Tục ngữ có câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Thẩm Bác Quận cứ thế dùng viên đạn bọc đường mà chậm rãi ăn mòn mẹ Lâm.
Không chỉ mấy cái này, chỉ cần người quay lại nơi ở của thanh niên trí thức, mấy việc tốn sức như múc nước, chẻ củi, chỉ cần anh nhìn thấy tuyệt đối sẽ không để người khác có cơ hội động tay vào làm.
Sau đó là không có việc gì liền tìm việc mà làm, biết mẹ Lâm sợ anh làm chậm trễ việc Lâm Ngọc Trúc ôn thi đại học, dứt khoát đi chân núi nhặt củi.
Sau đó kéo từng sọt than đá tới nơi ở của thanh niên trí thức.
Nằm trên chiếc giường nóng hầm hập.
Tiểu Thẩm trong miệng mẹ Lâm càng ngày càng trở nên không tồi.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy tất cả nhưng không vạch trần, chỉ quay lại nói với Thẩm Bác Quận: “Phương châm chính sách của đồng chí Tiểu Thẩm rất hữu dụng nhỉ.
Bà ấy đều sắp bị anh mê hoặc tìm không thấy bắc luôn rồi.”
Thẩm Bác Quận nhoẻn miệng cười, còn dùng cả mĩ nhân kế.
Lâm Ngọc Trúc....
Chậc chậc chậc lắc đầu tán dương, cô phát hiện, Lão Thẩm nhà cô càng có mị lực hơn rồi.