Chương 657 - Khung cảnh là một trận hung tàn 1
Không chỉ mối quan hệ của mẹ Lâm với Thẩm Bác Quận ngày một tốt lên, mà mối quan hệ với thím Lý Tứ cũng tốt lên từng ngày.
Mắt thấy hai người sắp trở thành chị em tốt, thím Trần ở nhà bên cạnh không nhịn nổi nữa.
Liền đem tất cả mọi chuyện giữa thím Lý Tứ và Lâm Ngọc Trúc trước đây kể lại tường tận từng việc.
Mẹ Lâm nghe vậy thần sắc hơi ngẩn ra....
Nhất thời có chút không thể tiếp nhận.
Lúc này mới phản ứng lại được, ban đầu lúc bà nói con người thím Lý Tứ rất tốt, biểu cảm đó của con gái út bà còn có một tầng hàm ý nữa.
Đợi Lâm Ngọc Trúc trở về, mẹ Lâm hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
Ngược lại khiến cho Lâm Ngọc Trúc chẳng hiểu chuyện gì.
Hai ngày sau đó phát hiện, lần nào trở về nơi ở của thanh niên trí thức đều không thấy thím Lý Tứ, còn có chút khó hiểu, tại sao gần đây thím Lý Tứ về nhà sớm vậy.
Trước đây không nói chuyện đến lúc bọn cô quay về đều không chịu đi cơ mà.
Không có thím Lý Tứ bầu bạn, mẹ Lâm bỗng chốc có chút tịch mịch.
Mà một mình thím Lý Tứ tự đi dạo cũng rất cô đơn.
Giữa người với người khả năng phải nói duyên phận.
Sau khi cảm nhận được mẹ Lâm mấy ngày nay không vui vẻ, đột nhiên Lâm Ngọc Trúc lại phát hiện, thím Lý Tứ lại đến nơi ở của thanh niên trí thức rồi.
Sau khi hai người khôi phục lại tình bạn, thím Lý Tứ còn đưa cho Lâm Ngọc Trúc một quả trứng gà.
Nói để bổ não.
Hứa Hồng nhà bà ta cũng chuẩn bị thi đại học, ngày ngày đều phải ăn một quả.
Mẹ Lâm nhìn thấy, quay người liền lấy tiền đưa cho thím Lý Tứ, nói gì cũng không chịu lấy không.
Đợi thím Lý Tứ đi rồi, Lâm Ngọc Trúc cầm lấy trứng gà, chọc ghẹo nói: “Mấy ngày trước con còn tưởng là mẹ nhớ cha con rồi, nên ở đó tâm trạng buồn tẻ chứ.
Thì ra là thím Lý Tứ không tới tìm mẹ chơi, nên mẹ thương tâm.”
Mẹ Lâm nghe lời này sao cứ cảm thấy khó chịu kiểu gì đó, bèn tức giận nói: “Còn có mặt mũi để nói à, ban đầu hỏi con người thím Lý Tứ như thế nào, con còn ở đó nói rất tốt.
Sau này mẹ mới biết, người này ở trong thôn...”
Dù sao quan hệ của hai người lại hòa hợp rồi.
Cả người Lâm Ngọc Trúc chấn động, cười không dừng lại được: “Con cũng đâu có nói sai gì, đối với con, con người thím Lý Tứ rất không tồi mà.
Mẹ xem, còn cho con trứng gà nữa.
Cứ nói trong cái thôn này, ai có thể có được trứng gà của thím Lý Tứ.” Dứt lời, bản thân Lâm Ngọc Trúc còn rất đắc ý.
Mẹ Lâm trừng con gái của mình một cái, sau đó lại giận đến bật cười.
Đến khi mẹ Lâm đan áo len xong, thôn Thiện Thủy cũng phủ thêm một tầng quần áo trắng như tuyết, ngày thi đại học dần dần đến.
Đến cả trong gió đông lạnh lẽo đều mang theo một chút cảm giác gấp gáp.
Thẻ dự thi đại học cần phải chụp ảnh.
Nhóm ba người bàn bạc một chút, dứt khoát dẫn theo mẹ Lâm cùng đi tiệm chụp ảnh chụp một tấm ảnh chung.
Mẹ Lâm là được ba cô dỗ dành đi.
Bốn mẹ con cùng chụp một tấm ảnh chung, ba cô gái cũng chụp chung một tấm.
Thanh xuân tươi đẹp dường như bỗng chốc liền ghi lại trên bức ảnh, trên ảnh các cô tươi cười như hoa, tràn trề sức sống.
Lâm Ngọc Trúc và mẹ Lâm còn tự chụp chung với nhau một tấm, trên ảnh mẹ từ ái ôn hòa, con gái ngoan ngoãn mà dựa vào.
Mấy ngày sau, lúc lấy được mấy tấm ảnh này, Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào ảnh, rất lâu không thể hồi thần.
Cô lén mẹ Lâm rửa nhiều thêm mấy tấm, đặt vào trong không gian, bên cạnh bài vị của Tiểu Ngọc Trúc.
Mong cô ấy, có thể nhìn thấy.
Lúc mẹ Lâm nhận được mấy tấm hình này cũng nhìn thật lâu thật lâu, sờ hình con gái ngoan ngoãn trên tấm ảnh, nói: “Xem ảnh chụp, cứ như lại nhìn thấy bộ dáng hồi còn nhỏ của con vậy.”
Lâm Ngọc Trúc cũng nhìn chằm chằm vào người trên tấm ảnh thật lâu....
Chỉ trong chớp mắt, ngày thi đại học đã đến rồi.
Nhóm ba người ở hậu viện và Tiền Lệ cùng với Hứa Hồng trời còn chưa sáng đã đi xe đạp lên đường rồi.
Lúc này trường thi không trong coi nghiêm khắc như hậu thế.
Khi Lâm Ngọc Trúc làm đề, phát hiện cô gái trẻ bên cạnh còn dám thò đầu ra chép đáp án.
Lâm Ngọc Trúc....
Cô chính là người muốn dốc lòng làm trạng nguyên* tỉnh mà.
*Thủ khoa
Thế là rất không khách sáo dùng cánh tay ngăn chặn tầm mắt của đối phương.
Nếu như là người biết xấu hổ thì lúc này có thể đã đỏ mặt rồi, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, thi xong cô gái này còn tìm đến phía trước.
Không khách khí nói: “Ê, không phải chỉ nhìn hai cái thôi sao, cần thiết phải đề phòng vậy không.
Cứ như cô làm bài tốt lắm vậy.
Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà quá đáng, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”