Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 659 - Chương 659 - Không Nghe, Không Nghe 1

Chương 659 - Không nghe, không nghe 1
Thi đại học xong, liền rơi vài trận tuyết lớn như lông ngỗng, mẹ Lâm buổi sáng mở cửa ra còn rất vui vẻ, miệng cứ nhắc mãi là điềm lành.

Lâm Ngọc Trúc che miệng cười.

Kéo mẹ Lâm cười hỏi: “Bà lão mẹ nhìn ra điềm lành gì vậy, là nhìn ra con có thể thi được trạng nguyên hay là bảng nhãn, hay là....thám hoa?”

Mẹ Lâm....

“Mẹ có thể nhìn ra, con muốn ăn đòn.” Mẹ Lâm dọa nạt nói, nói xong liền quay người vào phòng.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, ngước nhìn tuyết rơi lớn như lông ngỗng ngoài cửa một cái.

Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, quả thực là một điềm lành.

Cuộc sống sau khi thi đại học đột nhiên lại thả lỏng hơn rất nhiều, nhóm ba người ở hậu viện lại bắt đầu cuộc sống bình thường như xưa.

Một đường đi giữa hai địa điểm trường học và nơi ở của thanh niên trí thức.

Mẹ Lâm ở bên cạnh con gái thi đại học xong, lại bắt đầu nhớ nhung trong nhà.

Thấy Lâm Ngọc Trúc bên này không có gì khiến bà bận tâm, bèn đề xuất về nhà.

Lâm Ngọc Trúc ôm lấy mẹ Lâm cọ cọ một hồi thật lâu, tràn đầy không nỡ.

Mẹ Lâm cười, vuốt mái tóc đẹp của con gái mình, nói: “Mau đừng như vậy, đợi chuyện đại học của con xong xuôi rồi, con liền về nhà.

Hai mẹ con mình chẳng phải lại đoàn tụ hay sao.”

Lâm Ngọc Trúc cười gật gật đầu, nói: “Mẹ cứ đợi con mang giấy thông báo của đại học trở về đi.”

Mẹ Lâm gật đầu thật mạnh, cực kì tin tưởng nói: “Được, mẹ đợi con cho mẹ thể diện.”

Vốn dĩ là một màn ấm áp, ai ngờ Lâm Ngọc Trúc còn chưa cảm động được bao lâu, sắc mặt của mẹ Lâm biến đổi, lập tức nghiêm nghị nói: “Con với Tiểu Thẩm yêu đương, mẹ không phản đối.

Nhưng con gái lúc nào cũng phải bảo vệ tốt bản thân.

Chuyện mà trước khi kết hôn không nên làm, tuyệt đối không được làm, đã biết chưa.”

Lâm Ngọc Trúc....

Thấy Lâm Ngọc Trúc không trả lời, mẹ Lâm trong lòng nhảy dựng, kinh hãi hỏi: “Lâm Ngọc Trúc, không phải con với nó đã làm gì rồi đấy chứ?”

Mẹ Lâm dứt lời, dọa cho Lâm Ngọc Trúc vội vàng lắc đầu, nhanh chóng làm rõ thái độ.

Nếu như chậm giây nữa thôi là dễ bị ăn đòn.

Mẹ Lâm thấy phản ứng này của cô thì thở phào nhẹ nhõm, đứa con chết tiệt này, dọa bà giật nảy mình.

Càng nghĩ càng thấy không hết giận, khẽ véo vào cánh tay Lâm Ngọc Trúc một cái, hung ác nói: “Lời mẹ nói lúc nãy, đã nhớ chưa.”

Lâm Ngọc Trúc dở khóc dở cười, kéo dài giọng nói: “Biết rồi ạ.”

Mẹ Lâm cảm thấy thái độ của con gái út không đoan chính, trợn trắng mắt, vừa đi đến bên giường trải chăn đệm vừa nói: “Mẹ nói mấy lời này đều là vì tốt cho con, con cũng là cô gái lớn rồi, không có gì phải xấu hổ cả.

Mấy chuyện này đến cuối cùng đều là con gái phải chịu thiệt thòi...”

Mẹ Lâm càng nói càng hăng hái, còn nói cho Lâm Ngọc Trúc không ít trường hợp ví dụ, đều là những chuyện mà bà gặp được hồi còn ở hội phụ nữ.

Lâm Ngọc Trúc nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, thở dài liên tục.

Tâm tư không khỏi cũng trở nên nghiêm túc, ở niên đại này, đi sai một bước, hủy hoại ngàn dặm, không khoa trương một chút nào.

Khi Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai biết mẹ Lâm phải trở về, cũng tràn đầy không nỡ giống cô, mỗi người kéo một bên cánh tay, ở đó thân mật.

Lâm Ngọc Trúc ở một bên mím môi, lạnh căm nhìn ba mẹ con, vô cùng không thoải mái.

Mẹ Lâm là người cực kì thuộc phái hành động, vào lúc Lâm Ngọc Trúc đi làm, hôm đó liền đi trạm tàu hỏa mua xong vé xe.

Là vé tàu ngày kia.

Khi Lâm Ngọc Trúc trở về nhìn thấy vé tàu, hai mắt bỗng chốc đỏ lên.

Mẹ Lâm ôm lấy cô vừa vỗ vừa dỗ dành, hai mẹ con lại thân mật một phen.

Ngày hôm sau Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai xin nghỉ lên thị trấn mua một ít đặc sản địa phương.

Ruốc cá, mộc nhĩ, nấm đầu khỉ với một chút đồ linh tinh, toàn bộ nhét vào túi hành lý của mẹ Lâm.
Bình Luận (0)
Comment