Chương 660 - Không nghe, không nghe 2
Lâm Ngọc Trúc đi ủy ban thôn đổi một chút lương thực loại tốt cũng muốn cho mẹ Lâm mang về.
Mẹ Lâm cứ từ chối không cần mãi, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai bèn nói một câu: “Đây là đồ bọn họ làm con gái nuôi hiếu kính, không cần liền không thật lòng nhận bọn họ làm con gái nuôi.”
Khiến mẹ Lâm bất đắc dĩ nhận lấy.
Còn phía Lâm Ngọc Trúc liền không giống vậy, trực tiếp vô lại nói: “Bây giờ mẹ không cầm về, chính là con mang về.
Nhìn cả phòng của cải này xem.
Đến lúc đó lên tàu hỏa bị người ta trộm mất, con....”
Mẹ Lâm....
Bà nhìn ra rồi, hiện tại là chủ ý lớn của con gái út.
Mẹ Lâm túi lớn túi nhỏ tới đây, cũng túi lớn túi nhỏ trở về.
Không chỉ mỗi nhóm ba người ở hậu viện đưa đồ cho bà, Thẩm Bác Quận cũng cho không ít đồ.
Đến cả thím Lý Tứ cũng cho mẹ Lâm mang về không ít thổ sản.
Lúc hai chị em tách ra ở cổng thôn, còn suýt thì rơi nước mắt.
Duyên phận giữa người với người này, quả nhiên rất kì diệu.
Sau khi mẹ Lâm đi, Lâm Ngọc Trúc trong lòng trống vắng, thật sự buồn bã rất nhiều ngày.
Vừa lúc thấy trên thị trấn có chiếu phim, Lâm Ngọc Trúc nhớ lại lời hứa của mình, vui mừng muốn mời Thẩm Bác Quận đi xem phim.
Kết quả, mua không được vé.
Lâm Ngọc Trúc nhìn rạp chiếu phim không lớn lắm, dù thế nào cũng không ngờ được, sẽ bùng nổ như vậy.
Hơi có chút mất mát trở về thôn, vào nhà liền nhìn thấy Vương Tiểu Mai tay cầm hai tờ vé xem phim hớn hở nói: “Bàn Tử nhà tôi vì để khao tôi mấy ngày gần đây vất vả, đặc biệt giành vé về đó.
Nói ra thì, lần đi xem phim trước đều quên mất là lúc nào luôn rồi.” Nói xong, ở đó thẹn thùng che miệng cười.
Lý Hướng Vãn đứng ở một bên giống như nhìn đứa ngốc....
Lâm Ngọc Trúc bước đến bên cạnh Vương Tiểu Mai, nhìn chằm chằm vào vé không rời mắt, trầm ngâm hơn nửa ngày.
Bộ dáng không có ý tốt đó khiến cho Vương Tiểu Mai có chút hoảng hốt, khẽ khàng cất vé vào trong túi, đôi mắt lấp lóe sự bất an, khô khốc hỏi: “Mua được vé không?”
Lâm Ngọc Trúc tiếc nuối lắc đầu, vẻ mặt mỉm cười nhìn Vương Tiểu Mai: “Chị Tiểu Mai, cô xem....”
Vương Tiểu Mai nghĩ cũng chẳng cần nghĩ mà lắc đầu luôn.
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa tay, hê, hê hê....
Đến lúc ăn cơm, Vương Tiểu Mai còn phồng miệng, tức giận nói: “Đây có thể là lần xem phim cuối cùng của tôi với Bàn Tử nhà tôi, trước khi tôi đi học rồi.”
Lâm Ngọc Trúc cúi đầu trầm mặc ăn cơm.
Không nghe, không nghe~
Lý Hướng Vãn không nhịn được cười, trước đó cô ta đã nhắc nhở cô nàng này cất vé đi, lại cứ nằng nặc lấy vé ra ở đó vui tươi hớn hở cơ.
Giờ thì hay chưa.
Cho đến khi Lý Bàn Tử tan làm quay trở về, Vương Tiểu Mai đã vô cùng phiền muộn.
Mà Lâm Ngọc Trúc lại vui vẻ đi tìm Thẩm Bác Quận, còn chưa mở miệng nói chuyện đã thấy Thẩm Bác Quận cười nói: “Buổi trưa trở về không thấy em đâu.
Đi đâu vậy?”
“Nghe nói có chiếu phim, muốn đi mua vé ạ.”
Thẩm Bác Quận nghe xong sững lại, sau đó nói: “Anh mua được hai tấm, em mua được không?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn tấm vé Thẩm Bác Quận lấy ra, giống ý sì vé của Vương Tiểu Mai, đều là vé xem ‘Tiểu bát lộ’ vào buổi tối.
Lâm Ngọc Trúc cau mày, trở nên trầm tư.
Vé này nên trả cho Vương Tiểu Mai, hay là không trả đây....
Vốn dĩ muốn hẹn hò, làm không tốt một cái, có tới phần của bốn người.
Ôi, tỏ vẻ rất buồn phiền.
Có thể là ông trời không muốn chiều theo ý của cô.
Còn đang do dự, Vương Tiểu Mai đột nhiên xông ra, dọa cho Lâm Ngọc Trúc giật bắn mình.
Chỉ thấy Vương Tiểu Mai hầm hừ vươn đôi tay nhỏ béo múp ra, nói: “Trả vé lại cho tôi.”
Thẩm Bác Quận khó hiểu nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Trúc, sau đó cười khẽ một trận.
Đã đoán ra Lâm Ngọc Trúc làm cái gì rồi.
Lâm Ngọc Trúc.....