Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661 - Ngọt Ngọt Ngào Ngào, Nổi Bong Bóng 1

Chương 661 - Ngọt ngọt ngào ngào, nổi bong bóng 1
Tình tiết xem phim trong tưởng tượng của Lâm Ngọc Trúc chính là hai người cứ xem phim rồi thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, trong mắt anh có em, trong mắt em có anh.

Ngọt ngọt ngào ngào, nổi bong bóng.

Nhưng trên thực tế chính là Lâm Ngọc Trúc xem say sưa hứng thú, vô cùng nghiêm túc.

Toàn bộ quá trình căn bản không giao lưu gì với Thẩm Bác Quận cả.

‘Tiểu bát lộ’ đúng lúc là bộ phim mà cô chưa từng xem, phim hoạt hình theo hình thức rối gỗ, làm lại giống như đúc.

Lâm Ngọc Trúc có chút tò mò, hình thức này tại sao không tiếp tục phát triển nhỉ.

Chủ đề chiến tranh kháng Nhật luôn có thể khơi dậy sự đồng cảm của mọi người trong nước.

Mấy người Thẩm Bác Quận cũng xem vô cùng nghiêm túc.

Vương Tiểu Mai mang hạt dưa theo cũng quên cắn.

Sau khi bộ phim hạ màn, Lâm Ngọc Trúc quay đầu nhìn Thẩm Bác Quận một cái, giờ mới nhớ ra....

Từ đó, Lâm Ngọc Trúc tổng kết ra được, hẹn hò xem phim chưa chắc có thể gia tăng tình cảm.

Nhưng mà cuối thập niên bảy mươi tuyết phủ đầy trời, hình như cũng không có cảnh tượng hẹn hò gì.

Thời gian trôi vội vã, đảo mắt, thành tích thi đại học đã công bố rồi.

Lâm Ngọc Trúc thi được 392 điểm, rất không khéo trở thành trạng nguyên của tỉnh.

Mà Lý Hướng Vãn vô cùng buồn bực nhìn thành tích của mình một cái, 391.

Thua kém một điểm, tuột mất trạng nguyên.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói với Lý Hướng Vãn: “Hay là thi lại lần nữa, cô xem, cái này khiến cho tôi đều thấy ngại luôn rồi.”

Lý Hướng Vãn....

Hay là cô ta cũng cũng báo danh hệ Trung Văn cho rồi.

Bên này tâm tư không đồng nhất, còn Vương Tiểu Mai lại há miệng cười lớn, cô ta thi được 345 điểm.

Trúc Tử từng nói, thi hơn 300 đều có thể báo danh vào Bắc Đại.

Lúc này nguyện vọng đều là điền bừa.

Điểm trúng tuyển của các trường đại học, các thí sinh căn bản không biết.

Có người điểm thấp báo danh vào ngành ít được quan tâm, báo danh vào một trường đại học tốt.

Cũng có các bạn điểm cao nhưng không tự tin, báo danh vào trường khác, để lỡ mất cơ hội vào trường học tốt hơn.

Lúc Vương Tiểu Mai điền nguyện vọng, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ báo danh luôn vào khoa triết học của Bắc Đại.

Thành tích của Hứa Hồng và Tiền Lệ không phải quá lý tưởng, đều là hơn hai trăm điểm, hai người báo danh vào trường học sư phạm gần nhà.

Sau đó là sự chờ đợi dài lâu.

Chờ đợi luôn khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu, giống như mọc cỏ vậy.

Nhóm ba người ở hậu viện ngày ngày trông ngóng.

Hiệu trưởng ngày ngày ngồi ở văn phòng, liên tục thở dài.

Lần này có khả năng rời đi bốn giáo viên.

Vẫn thật là hao tâm tổn trí.

Tuổi tác càng ngày càng lớn, tóc liền càng ngày càng thêm trân quý.

Nhìn bí thư Triệu ở phòng bên cạnh, đều có nguy cơ bị hói đầu rồi.

Làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, mặc dù trong lòng Lâm Ngọc Trúc đã mọc cỏ, nhưng dạy học lại rất nghiêm túc.

Cẩu Đản và Hồng Bân đều được coi là đứa trẻ thông minh, nhưng người khiến Lâm Ngọc Trúc quan tâm tới nhất là Tiểu Sơn Nha.

Cô phát hiện Tiểu Sơn Nha vác đồ vật với làm đề đều vô cùng dễ dàng.

Có đôi khi cô sẽ cho Tiểu Sơn Nha nhiều hơn một phần đề toán Olympic.

Ngày hôm sau liền giải ra được, vẻ mặt hưng phấn đưa cho cô xem có đúng hay không.

Khi biết đều đúng tất, trong mắt đứa nhỏ phát ra ánh sáng vô cùng chói rọi.

Làm sai rồi, trong mắt sẽ toát ra sự bền bỉ không chịu thua.

Nếu như bồi dưỡng tử tế, đứa nhỏ này sẽ là một hạt mầm rất không tồi.

Nghĩ tới gia thế của Tiểu Sơn Nha, Lâm Ngọc Trúc càng không yên tâm được.

Bởi vì Lý Bàn Tử và Thẩm Bác Quận đều đi làm ở trên thị trấn, mỗi ngày hai người đều sẽ đi bưu cục xem xem có thư thông báo của nơi ở của thanh niên trí thức hay không.

Thẩm Bác Quận đã từng làm ở bưu cục một thời gian.

Trong đó có chút quan hệ.

Khi thư thông báo gửi xuống, anh liền biết ngay.

Với Lý Bàn Tử vui vẻ mang thư thông báo trở về nơi ở của thanh niên trí thức.

Trên bức thư bằng giấy dai vô cùng to có in bốn chữ theo thể chữ Mao, Đại học Bắc Kinh.

Vào khoảnh khắc nhóm ba người ở sân sau từng người tự nhận lấy thư thông báo của mình, thật sự vui đến không kiềm chế được.

Tối hôm đó liền thịt một con gà ăn mừng một chút.

Khi sự hưng phấn bình ổn lại, Lâm Ngọc Trúc dặn dò Vương Tiểu Mai nói: “Thư thông báo của đại học này nhất định phải cất kĩ. Đừng tùy tiện cho người khác xem, mất rồi, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”

Hồi nhỏ cứ thấy nói mãi không hết mấy trường hợp lấy giấy báo nhập học của người khác rồi đi học.

Không thể không nói, niên đại ‘bách phế đãi hưng’[1] này có rất nhiều lỗ hổng.

[1]Thành ngữ ý chỉ rất nhiều việc bị trì hoãn đang chờ để hoàn thành.

Ban đầu Vương Tiểu Mai còn không hiểu gì.

Lý Hướng Vãn ở một bên nói: “Lỡ như bị người khác lấy được, cầm lấy thư thông báo của cô đi mạo danh thay thế, cũng có khả năng này đó.”

Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử cùng trừng lớn mắt, vẻ mặt khó chịu.

Cái này quả thực không có thiên lý.

Ba người Lâm Ngọc Trúc....
Bình Luận (0)
Comment