Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 662 - Chương 662 - Ngọt Ngọt Ngào Ngào, Nổi Bong Bóng 2

Chương 662 - Ngọt ngọt ngào ngào, nổi bong bóng 2
Thư thông báo gửi xuống chính là lúc ba người chuyển hộ khẩu, bán lương thực đổi lấy phiếu lương.

Thật sự tới ngày này, thế mà cảm thấy có chút không nỡ.

Thật ra Lâm Ngọc Trúc rất thích thôn Thiện Thủy, mặc dù trên đường cũng gặp phải những trắc trở nhỏ, nhưng đa số người trong thôn đều là người tốt.

Thím Trần tốt bụng, thím Hứa nhiệt tình đối đãi với người, đều khiến cho Lâm Ngọc Trúc lưu luyến.

Người lưu luyến nhất còn có Thẩm Bác Quận.

Thẩm Bác Quận cũng không nỡ để cô rời đi, giọng nói trầm khàn nói: “Hay là, anh đưa em về nhà nhé. Nhiều đồ như vậy, em cũng không mang nổi.”

Lời này xém chút nữa khiến trái tim nhỏ của Lâm Ngọc Trúc ngo ngoe rục rịch.

Sau đó kiên định lắc đầu, đôi môi mỏng hồng nhuận hé mở, nói: “Thế chẳng phải thành em đưa anh về nhà hay sao. Hai chúng ta chính thức bên nhau chưa được mấy ngày, trước đó đều không thể tính.”

Thẩm Bác Quận nghiêng đầu khẽ nhướng mày một cái.

Lâm Ngọc Trúc nuốt nước miếng, cái mị lực đáng chết này.

Nhưng vẫn như cũ rất kiên định nói: “Gặp phụ huynh, nên gặp đằng trai trước, sau đó gặp đằng gái.

Thái độ của nhà đằng trai không tốt, đằng gái hoàn toàn có thể có lý do không dẫn người về nhà gặp phụ huynh.

Các cô gái bọn em chính là phải dè dặt.

Để anh đưa, không thể nói đưa đến ga tàu hỏa liền đuổi anh về được.

Thế em thành dạng người gì.

Tóm lại, một mình em tự về là được rồi.”

Thẩm Bác Quận nhìn cái miệng nhỏ của Lâm Ngọc Trúc lép xép không ngừng thì bất đắc dĩ một trận.

Vốn dĩ còn tưởng rằng....

“Vậy hay là… em về nhà với anh một chuyến nhé?” Thẩm Bác Quận tiếp tục dụ hoặc nói.

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Thế không được, đây vẫn chưa ra sao cả, liền vượt ngàn dặm xa xôi cùng anh về nhà, hiện ra em không biết dè dặt biết bao.”

Thẩm Bác Quận khẽ cười một tiếng, khẽ chạm vào đầu mũi nhỏ của Lâm Ngọc Trúc, bất đắc dĩ nói: “Sao lại nhanh trí như vậy chứ.” Trời mới biết anh muốn cưới cô về nhà đến cỡ nào.

Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Em ở Kinh Đô đợi anh.”

“Được.” Thẩm Bác Quận cưng chiều nói.

Anh không sợ chờ đợi, anh biết, trong lòng cô có anh.

Cô đang đợi, đợi bọn họ thật sự trưởng thành.

Nơi ở của thanh niên trí thức của thôn Thiện Thủy bỗng chốc có tới ba sinh viên của Đại học Bắc Kinh, cứ như sấm sét vậy, đánh cho cả thôn đều sôi sục lên.

Lâm Ngọc Trúc có thể nhìn ra được rõ ràng, các thôn dân đối với cô càng thêm hữu hảo và tôn kính.

Nương theo ngọn gió đông này, Lâm Ngọc Trúc đi một chuyến đến nhà Tiểu Sơn Nha, tìm cha của cậu bé.

Lâm Ngọc Trúc lấy tất cả đề toán Olympic mà Tiểu Sơn Nha làm mấy năm nay ra, bày từng đề một lên trên bàn, không nhanh không chậm nói: “Cha Sơn Nha, Sơn Nha rất thông minh, thông minh hơn so với những đứa trẻ bình thường.

Mấy cái này chính là đề do Sơn Nha làm, cháu có thể đảm bảo, trong mười đứa trẻ có chín đứa không biết làm.

Mà Tiểu Sơn Nha không cần cháu chỉ là đã có thể giải được.

Điều này chứng minh, đứa nhỏ này trên phương diện học tập là một nhân tài có thể bồi dưỡng.

Có lẽ có một ngày cậu bé cũng sẽ đỗ vào mấy trường cao cấp như Thanh Hoa, Bắc Đại.

Tiểu Sơn Nha rất có khả năng làm rạng danh tổ tông.”

Cha của Tiểu Sơn Nha nghe thấy lời này, lại nhìn vào tờ giấy trên bàn, có chút không thể tin được hỏi: “Cô giáo Lâm, lời này của cô nói là thật sao?”

Lâm Ngọc Trúc trịnh trọng nghiêm túc gật đầu.

Nếu như là người khác nói như vậy, cha của Tiểu Sơn Nha có thể sẽ không để ý nhiều.

Nhưng là Lâm Ngọc Trúc thi đỗ vào Bắc Đại nói, phân lượng liền không giống nhau.

Thậm chí cha của Tiểu Sơn Nha đã có thể dự kiến được khoảnh khắc con trai ông ta thi đỗ đại học.

Bèn kinh hỉ liên tục bảo đảm, sẽ luôn cho Tiểu Sơn Nha học tập, tuyệt đối sẽ không phạm phải hồ đồ trước kia nữa.

Lâm Ngọc Trúc nhìn vẻ mặt không được tốt lắm của mẹ kế Tiểu Sơn Nha, gật đầu với cha Tiểu Sơn Nha.

Không nói nhiều lời, lại đi đến nhà trưởng thôn một chuyến.

Chủ yếu là nói chuyện của Tiểu Sơn Nha.

Trưởng thôn là trưởng bối chính đáng của Tiểu Sơn Nha, lỡ như gặp chuyện, hi vọng trưởng thôn có thể giúp đứa nhỏ này một phen.

Khi biết Tiểu Sơn Nha thông minh, trưởng thôn còn đắc ý kéo lấy đứa nhỏ ngắm trái ngắm phải, sau đó nói: “Cô giáo Lâm, cháu yên tâm, chỉ cần Sơn Nha muốn đi học, bác nhất định sẽ không để nó bỏ học.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn Tiểu Sơn Nha một cái, Tiểu Sơn Nha lập tức ngầm hiểu trong lòng, ngay tức khắc quỳ xuống dập đầu với trưởng thôn hai cái.

Miệng liên tục nói cảm ơn, nhìn thấy vết hằn trên trán Tiểu Sơn Nha, Lâm Ngọc Trúc bỗng thấy có chút bất đắc dĩ, chỉ là bảo em cảm ơn một chút, sao lại thật thà như vậy cơ chứ....
Bình Luận (0)
Comment