Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663 - Thật Không Theo Tôi Về Nhà Hay Sao? 1

Chương 663 - Thật không theo tôi về nhà hay sao? 1
Chuyện của Tiểu Sơn Nha đã được giải quyết, trong lòng Lâm Ngọc Trúc cũng không có gì vướng bận nữa.

Giờ việc cô cần giải quyết chính là một số vật dụng gia đình mà cô không mang đi được.

Mặc dù cô có không gian nhưng cuộc sống không phải là tất cả mọi thứ đều có thể sử dụng không gian được.

Lâm Ngọc Trúc đem một ít đồ thoạt nhìn vô dụng, lại không tiện mang đi tất cả đều phân cho mấy thím muốn lấy.

Chờ cô bên này phân hết không ít đồ đạc đi thì thông báo của Tiền Lệ cũng đến.

Cô gái này luôn luôn làm việc quả quyết thần tốc, nhận được thông báo để làm thủ tục chuyển hộ khẩu xong thì chưa đến hai ngày đã khăn gói để trở về nhà.

Điều đó khiến cho nhóm ba người sân sau sửng sốt.

Thật sự là Tiền Lệ rất có phong phạm đại hiệp, đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Nhóm ba người sân sau còn cố ý tiễn cô gái này một chút.

Trước khi chia tay, Lâm Ngọc Trúc lôi kéo Tiền Lệ, có chút cân nhắc hỏi: "Chị Lệ, nếu sau này em muốn tìm chị làm việc, thì phải làm sao để có thể liên lạc được với chị?”

Ánh mắt Tiền Lệ vừa chuyển, rất nhanh cô ấy liền lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Lâm Ngọc Trúc, lấy bút ra từ trong ngực, tìm một quyển sổ nhỏ viết một số điện thoại.

Vừa đưa cho Lâm Ngọc Trúc vừa nói: "Gọi điện thoại này tìm Tiền Phong, Tiền Phong là anh trai tôi, nhà chúng tôi trước kia làm gì thì cô cũng biết rồi đấy. Yên tâm, mặc dù anh ấy so với tôi thì kém hơn một chút, nhưng vẫn còn rất chuyên nghiệp.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn Tiền Lệ, chớp chớp mắt, cô rất thích chị gái nhỏ tràn ngập tự tin này, nhưng phải làm sao bây giờ.

Lâm Ngọc Trúc cất tờ giấy một cách thật cẩn thận, sau đó cô tiến lên ôm Tiền Lệ một cái.

Ngoài miệng thì hi ha ha nói: "Chị Lệ, nếu có duyên, gặp lại trên giang hồ.”

"Ừm." Tiền Lệ rụt rè gật gật đầu, vành tai lại nhiễm một tầng ửng đỏ.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan cả, Tiền Lệ đeo hành lý, sải bước tiến lên hành trình nhân sinh của cô ấy.

Chờ đến lúc nhóm ba người bọn họ trở về, Vương Tiểu Mai do dự nói: "Gần đây mẹ chồng tôi hỏi tôi khi nào chuyển về thị trấn.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn Vương Tiểu Mai hồi lâu.

Thấy ánh mắt Vương Tiểu Mai chuyển động đồng thời còn có chút chột dạ, Lâm Ngọc Trúc nói: "Ài? Đúng rồi, sao cô còn không quay lại thị trấn vậy?”

"Lâm Ngọc Trúc nói đúng đấy." Lý Hướng Vãn cũng vẻ mặt khó hiểu, như này khiến cho Lý Bàn Tử mỗi ngày đều phải bôn ba qua lại giữa các xã, là có thú vị gì sao?

Hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn: Nhóm thanh niên trẻ đợt này quả nhiên là làm cho các cô có chút nhìn không hiểu mà.

Vương Tiểu Mai vẻ mặt đen sì nhìn hai người không có lương tâm Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, phần tâm ý này của cô xem ra là sai đối tượng rồi.

Thật là vô lương tâm mà.

Thế nhưng điều này cũng nhắc nhở Lâm Ngọc Trúc một điều là Vương Tiểu Mai vừa dọn về thì chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức chẳng phải chỉ còn lại Lý Hướng Vãn cùng Mã Đức Tài ở sân trước còn có Tào Khổng hay sao?

"Cô không có ý định về nhà một chuyến sao?" Lý Hướng Vãn vẫn không biểu đạt ý tứ về nhà, Lâm Ngọc Trúc là người xem qua nguyên văn, cho nên ít nhiều cô cũng biết, người nhà họ Lý có chút kỳ quái.

Tuy rằng cô đã đoán ra tâm tư của Lý Hướng Vãn nhưng cô vẫn muốn hỏi một chút, bằng không những lời tiếp theo chính là khó nói.

Lý Hướng Vãn trầm ngâm một lát, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Không trở về.”

"Vậy không bằng cô theo tôi về nhà ăn tết đi?" Lâm Ngọc Trúc tếu táo nói.

Giống như là mang theo vợ về nhà ăn tết vậy đó, nghĩ đến đây cả người Lâm Ngọc Trúc đều vui vẻ.

Lý Hướng Vãn không nói gì liếc mắt nhìn cô một cái, nói: "Tôi dự định trực tiếp đến thành phố.”

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai...

Sau đó hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai liền lôi kéo Lý Hướng Vãn thao thao bất tuyệt một phen.

Tư tưởng trọng tâm chính là, con gái là phải rụt rè, sao có thể không kịp chờ đợi mà ngàn dặm truy phu như vậy chứ.

Tục ngữ nói, tách ra nhất thời sảng khoái, vẫn luôn tách ra chính là vẫn luôn sảng khoái thoải mái, còn không phải chính là đạo lý kia hay sao?

Lý Hướng Vãn nhìn con đường nông thôn không có người phía trước, cảm thấy rất là cạn lời.

Mẹ nó truy phu gì chứ...
Bình Luận (0)
Comment