Chương 666 - Chuyện này phải trách tàu hỏa, cứ cực lực muốn giữ cháu lại 2
Lúc Lâm Ngọc Trúc về tới cửa nhà đã nhìn thấy thím Khâu và mấy thím hàng xóm đang nói chuyện phiếm.
Đứng cách rất xa rồi mà vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói đắc ý của thím Khâu.
"Khâu Minh nhà tôi gửi thư về cho nhà, nói là nó đã thi đậu vào trường Đại học giao thông ở tỉnh bên cạnh. Đây là một trường tốt. Ai u, đời này của tôi chết cũng đáng giá. Cũng không biết kiếp nào tích được phúc phận khiến tôi sinh được một đứa con trai tài giỏi thế này. Nếu như là trước đây, Khâu Minh nhà tôi chính là sao Văn Khúc hạ phàm. Ai u, nhất định là do nhà chúng tôi ăn ở hiền lành nên khiến ông trời cảm động. Cho nên mới để Khâu Minh nhà tôi thi đậu."
Bây giờ tình hình đã khá hơn, thím Khâu nói chuyện cũng bắt đầu trở nên càn rỡ.
Lâm Ngọc Trúc đi tới gần mấy thím, hứng thú đứng đó nghe.
Thím Khâu đang chìm đắm vào niềm vui sướng, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của mấy thím khác dần trở nên đen sì.
Ánh mắt của bà ta ngày càng tệ hơn.
Tiếp tục đứng đó rung đùi đắc ý khoác lác nói: "Nghe nói, bọn chúng đi học không cần nộp học phí, mỗi tháng trường còn phát tiền và phiếu lương thực nữa.
Chuyện tốt này hoàn toàn khiến gia đình tôi thay đổi."
Mấy thím híp mắt tức giận.
Nhìn bà thím Khâu nói cái gì này, thì ra kiếp trước bọn họ không tích đức nên đời này không được tốt lành hả.
Chẳng phải chỉ là sinh viên đại học thôi sao, kiêu ngạo làm gì.
Thấy bầu không khí này, mắt Lâm Ngọc Trúc lấp lánh, cười nói: "Trời ơi, các thím, mọi người đang nói gì đó, nhìn rất náo nhiệt đấy."
Nghe thấy giọng nói của Lâm Ngọc Trúc, biểu cảm của thím Khâu dần trở nên cứng ngắc, từ từ quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc.
Biểu cảm hết sức phức tạp.
Mỗi lần bà ta đang đắc ý là đều thấy con nhóc kia, chuẩn thật.
Lúc thím Khâu đang suy nghĩ, có một thím nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, vừa cười vừa nói: "Ôi, Ngọc Trúc đã về rồi. Lúc trước mẹ cháu đặc biệt xuống nông thôn nói là chăm sóc cháu, để cháu an tâm ôn tập thi cử. Sao rồi? Thi đậu không?"
Mắt Lâm Ngọc Trúc cong cong, ngọt ngào nói: "Thím Trương cháu thi đậu rồi, còn đậu thủ khoa tỉnh nữa."
Các thím ở đây hít vào một hơi, đều ngạc nhiên.
Chuyện này khiến bọn họ rất bất ngờ.
"Ôi, Ngọc Trúc của chúng ta thật tài giỏi, theo lý mà nói, thủ khoa mới chính xác là sao Văn Khúc Tinh hạ phàm. Cái khác không đáng để tính. Ngọc Trúc, cháu báo danh vào trường nào? Cũng là trường Đại học giao thông à?"
Thím Khâu...
"Không ạ, cháu báo danh vào đại học Bắc Kinh luôn, vừa nhận được giấy báo nhập học đã vội vàng về quê báo tin mừng cho mẹ cháu." Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói.
"Thím Lâm này mới đúng là đời trước đã tích đức này, con cái đứa này hiếu thuận hơn đứa kia thì không nói, đứa này lại còn có bản lĩnh hơn đứa kia nữa chứ. Ông trời ơi, đại học Bắc Kinh này, cả huyện chúng ta cũng chỉ có mình cháu thôi."
"Đúng đấy, nhà họ Lâm đối xử với mọi người rất hòa thuận cho nên nhà bọn họ có một sinh viên đại học Bắc Kinh."
Những câu thổi phồng của các thím, Lâm Ngọc Trúc vô cùng mặt dày nhận lấy.
Thím Khâu cũng không phải ngu, lúc này cũng đã biết những người này đang cố ý móc mỉa bà ta.
Nặng nề hừ một tiếng, tức tối nói: "Vậy cũng nói được, còn đứa này hiếu thuận hơn đứa kia nữa chứ, con trai cả nhà họ Lâm hiếu thuận ở chỗ nào? Tôi không nhìn ra đấy."
Các thím cũng không ngờ thím Khâu lại nặng lời như vậy, khung cảnh lập tức lạnh lẽo.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, ngây thơ vô tội nói: "Thím Khâu, anh cháu không hiếu thuận thế nào? Ngày nào cũng cầm không ít thứ về cho nhà, không so được với anh Khâu Minh. Nếu nói tới chuyện nhà cửa, anh cháu chẳng có chút ham muốn gì với nhà của mẹ cháu cả. Vợ chồng chị dâu lại hòa thuận, mẹ cháu cũng đã nói không ít lần, nếu như chúng cháu có thể giống anh cả, mẹ cháu có thể sống tới gần trăm tuổi.
Hơn nữa, thím Trương nói cũng không sai, nhà cháu đúng là đứa này hiếu thuận hơn đứa kia. Cũng là vì bọn cháu quá hiếu thuận nên mới khiến anh cháu trông có vẻ bình thường. Thế nhưng, thím không thể nói anh cháu không hiếu thuận. Các thím, mọi người nói xem có phải là đạo lý này không."
Các thím...
Đúng là thủ khoa có khác, nói chuyện cũng giỏi thế này.
Thím Khâu...
Sao con nhóc nhà sát vách cứ phải đối đầu với bà ta ở bên ngoài thế.
Sớm không về muộn không về lại về đúng lúc này.
Lâm Ngọc Trúc: Chuyện này phải trách tàu hỏa, cứ cực lực muốn giữ cháu lại.