Chương 667 - Em trai, em thay đổi rồi 1
Dưới tình huống sắc mặt của thím Khâu ngày càng sầm xuống, Lâm Ngọc Trúc rất thức thời rời khỏi đó.
Bước chân nhẹ nhàng đi vào trong sân, đi về hướng cửa nhà, không khí quen thuộc ập vào mặt, là mùi cơm quen thuộc.
Lâm Ngọc Trúc hít vào một hơi thật sâu, sau đó hô lớn: "Con về rồi ~"
Tiếng hô lớn này đã khiến mẹ Lâm và Lâm Lập Dương giật mình.
Nhiều ngày không gặp chị mình, lúc đầu còn thấy rất vui, nhưng lúc này dấu vết của nỗi sợ hãi bị chị gái chi phối trong lòng Lâm Lập Dương lại hồi phục rồi.
Vẻ mặt đờ đẫn nhìn chị gái nhà mình đang vô cùng vui mừng.
Tâm trạng vô cùng phức tạp.
Rất vui vì chị đã về, nhưng lại thấy hơi sợ vì chị đã về...
Mẹ lâm vẫn còn tức giận liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, miệng lẩm bẩm: "Ngày nào cũng thế, cứ làm lố thôi." Nhưng vui sướng trong đôi mắt lại không thể che dấu nổi.
Cha Lâm ngồi trên ghế cười không ngừng, tràn đầy hòa ái.
Lúc này khác hoàn toàn so với cảnh tượng nhiệt liệt đón cô về nhà trong tưởng tượng của cô, rất không tương xứng.
Đối với lần này, Lâm Ngọc Trúc phụng phịu, biểu thị, rất, không, vừa, ý.
Quả hồng mềm sẽ bị nắn bóp.
Lâm Ngọc Trúc quả quyết đi tới bên cạnh Lâm Lập Dương, nói: "Em trai, em thay đổi rồi."
Lâm Lập Dương vẻ mặt mờ mịt nhìn chị gái nhà mình.
"Không thay đổi gì hết mà?"
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, khẳng định nói: "Không, em thay đổi rồi."
Lâm Lập Dương mặt đầy vạch đen.
Có phải là lại muốn trừ tiền của cậu không! ! !
Nhưng nghĩ ngợi trong giây lát, cậu đột nhiên phản ứng lại, cậu đã quay lại huyện rồi, đã thoát khỏi móng vuốt ma quỷ rồi.
Còn sợ cô như thế làm gì.
Lúc này không nên sợ hãi, mà phải xoay mình thoát khỏi thân phận nông nô, Lâm, Lập, Dương, cậu phải vùng lên.
Vì vậy hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia dũng cảm, cậu phải nói ra từng hành vi độc ác mà chị mình đã làm trong mấy năm nay.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy ánh mắt này của Lâm Lập Dương thì phát hiện ra có gì không thích hợp, hơi híp mắt, nhỏ giọng nói: "Ôi chao, biểu cảm này là thế nào?"
Lâm Lập Dương rất kiêu ngạo tự tin nói: "Em đã không còn là em của trước đây nữa, em phải đứng lên."
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng nanh trăng trắng, cười híp mắt nói: "Em lợi hại thật."
Lâm Lập Dương còn chưa phát giác ra nguy cơ đang đến gần, trong đôi mắt còn có chút không chịu thua cùng với kiêu ngạo.
Lâm Ngọc Trúc tấm tắc lắc đầu, quay đầu trầm giọng nói: "Mẹ, lúc còn ở nông thôn con vẫn luôn giấu mẹ, mấy năm trước đây em con đã không ít lần cùng với Mã Đức Tài…Ui chao, Lâm Lập Dương, em…thằng nhóc này…dám che miệng chị lại, không muốn sống nữa có phải không."
Lúc Lâm Ngọc Trúc nói được một nửa, Lâm Lập Dương liền hoảng, lúc này cậu mới ý thức được những việc mà cậu cho rằng rất bí mật trước đây, không ngờ chị vẫn biết cậu từng lăn lộn ở chợ đen.
Mọi người đều là người nắm được nhược điểm của đối phương, đáng lẽ ra nên yêu thương đùm bọc nhau mới đúng.
Lâm Lập Dương lôi chị mình, vẻ mặt lấy lòng, hạ giọng, vừa cười vừa nói: "Chị, chị, em sai rồi."
Lâm Ngọc Trúc phụng phịu, híp mắt nhìn cậu.
Hai người đang giương cung bạt kiếm, mẹ Lâm thấy nhưng cũng không trách bèn nói: "Hai đứa đang náo loạn cái gì đấy."
Lâm Ngọc Trúc quay đầu nói với mẹ Lâm: "Cùng Mã Đức Tài quậy phá không chịu nghe quản giáo, càng ngày càng khó quản."
Vốn dĩ tim Lâm Lập Dương đang rất căng thẳng, nghe thấy lời này bèn thở ra một hơi, những ngày tháng vùng lên còn xa lắm...
Mẹ Lâm bày ra dáng vẻ không thèm quản hai chị em, tiếp tục bào khoai tây sợi, miệng tùy ý nói: "Lập Dương, con nhường chị chút đi."
Hai chị em...
Lâm Ngọc Trúc: Nhường cô là có ý gì?
Lâm Lập Dương: Bất công, quá bất công.