Chương 668 - Em trai, em thay đổi rồi 2
Sau khi cốc vào đầu em trai mình một cái, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy thoải mái từ cơ thể tới tâm hồn, chạy tới bên cạnh mẹ Lâm đắc ý nói: "Mẹ, sao mẹ không hỏi con thi thế nào."
Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới là mẹ Lâm bức mình, gọi về nhà một cuộc chỉ nói là thi ổn, ngày nào đi tàu tới nơi, bảo người nhà nhận hành lý giúp, những chuyện khác đều không nói.
Nói là để giữ cảm giác thần bí.
Quấy nhiễu khiến mấy hôm nay bà không ngủ được giấc nào yên, cứ nhớ tới chuyện này mãi.
Lúc này, trong lòng mẹ Lâm vẫn còn giận, bà không thèm hỏi đâu.
"Hừ" một tiếng, tiếp tục bào khoai tây, không thèm để ý tới cô.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, cô đã chọc giận mẹ rồi à?
Vì vậy nhẹ nhàng vào nhà giả vờ như tìm thư báo trúng tuyển, thực ra cô đã lấy thư báo trúng tuyển từ không gian ra lúc mới vào phòng rồi.
Khi thư báo trúng tuyển có con dấu của đại học Bắc Kinh vung vẩy trước mặt mẹ Lâm, động tác bào khoai tây của mẹ Lâm bèn dừng lại, đôi mắt không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào nó.
Chờ tới lúc phản ứng lại rồi xem thử nó là cái gì, mẹ Lâm kinh ngạc nhìn con gái nhà mình, nói: "Bảo bối, con thi đậu đại học Bắc Kinh rồi à."
Lâm Ngọc Trúc bị tiếng gọi bảo bối này của mẹ Lâm làm cho nổi da gà.
Nhưng mà cái này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng kiêu ngạo của cô.
"Vâng~ "
Ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ mau tới khen con đi, cứ khen thỏa thích.
Đâu ngờ mẹ Lâm chẳng thèm khen câu nào, mà cầm bức thư như cầm báu vật, ngón tay không ngừng vuốt ve bốn chữ đại học Bắc Kinh.
Tâm trạng kích động, ngón tay run run...
Cha Lâm nghe thấy đại học Bắc Kinh cũng đứng phắt dậy, nhanh chóng đi tới.
Nhìn thấy dòng chữ trên đó, hai mắt cha Lâm thậm chí còn chảy ra nước mắt, vẻ mặt hài lòng.
Mừng đến chảy nước mắt.
Lúc này trong mắt của hai vợ chồng già làm gì còn chỗ cho Lâm Ngọc Trúc, hận không thể kéo cô ra phía sau.
Hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào bức thư nặng trĩu này.
Mẹ Lâm thậm chí còn không dám mở bức thư ra xem bên trong có gì, sợ sẽ làm hỏng hoặc là làm mất đồ quan trọng gì đó khiến con gái không thể nhập học.
Cha Lâm vốn còn muốn mở ra để xem thử thế nào, bị mẹ Lâm đánh một cái vào mu bàn tay, sợ quá bèn rụt trở lại.
Hai vợ chồng già cứ đứng nhìn lá thư như vậy gần mười phút.
Tới lúc tâm trạng bình tĩnh trở lại, mẹ Lâm đưa lá thư cho Lâm Ngọc Trúc rồi nói: "Cất kỹ lá thư này vào.
Ai tới nói muốn xem thử thì con cũng đừng lấy ra.
Mọi việc có mẹ chống đỡ."
Lâm Ngọc Trúc cười xán lạn, đi tới ôm mẹ Lâm thật chặt, nói: "Ôi, bà chủ nhà chúng ta đúng là khôn khéo."
"Đương nhiên, đời này mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, lòng người cách một cái bụng.
Lỡ như có ai đó ghen tị, cố ý làm rách tờ giấy thông báo này của con thì sao.
Dù sao chúng ta làm người, không hại người nhưng phải phòng người.
Đừng thấy lên được đại học rồi, cuộc sống này vẫn cần mẹ dạy bảo con đấy."
Lâm Ngọc Trúc liên tục nói vâng, nở nụ cười.
Mấy ngày không gặp, mẹ còn học được thói mèo khen mèo dài đuôi nữa.
Mẹ Lâm bị Lâm Ngọc Trúc nhìn tới mất tự nhiên, đi tới đánh cô một cái, nói: "Mau về phòng thu dọn đống hành lý của con đi, bày ra khắp phòng rồi, bừa bộn lắm."
Lâm Ngọc Trúc nũng nịu "Hừ" một tiếng.
Vào nhà liền bỏ thư thông báo vào không gian, theo như lời mẹ Lâm, cô không có ý định cho người nào xem ngoại trừ cha và mẹ Lâm.
Thứ này bây giờ chính là của quý của cô ~