Chương 669 - Mẹ, mở cửa 1
Khi Lâm Ngọc Trúc về phòng sắp xếp hành lý, nhìn kĩ thì đồ đạc của cô không có dấu hiệu bị lục lọi.
Đừng thấy mẹ Lâm đối với các con quản chế đủ điều, nhưng nên để cho các con có không gian riêng thì vẫn cho.
Lâm Ngọc Trúc tổng thể sắp xếp hết đồ đạc ra ngoài.
Mẹ Lâm xào một món khoai tây thái sợi, ‘bảo bối’ nhà bà chưa từng dừng lại bao giờ, chốc chốc mẹ ơi, chậu nước này để đâu, rồi lại mẹ ơi phích nước ấm để chỗ nào.
Khó khăn lắm mới dừng lại một chút, lại bê nồi đất với bát sứ ra, ngay cả đũa cũng mang về nhà, hỏi để ở đâu?
Làm phiền khiến cho đầu óc mẹ Lâm ong ong, nhìn thấy con gái bê mấy thứ đồ này, tức giận cũng không phải, mà không tức giận cũng không phải.
Bèn cáu kỉnh nói: “Đặt hết vào bên cạnh tủ bát, buổi tối mẹ rửa.
Đây là học hành đến ngốc rồi hay như thế nào?
Đồ đạc nào nên để ở đâu, con tự nhìn mà làm.”
Đừng thấy ngữ điệu nói ra chẳng ra làm sao, nhưng trong lòng lại khen ngợi con gái út của bà biết sinh sống, cái gì cũng mang về.
Thực ra lần này Lâm Ngọc Trúc mang theo không ít đồ, lương thực được chia năm nay cơ bản đều mang về.
Thịt heo, thịt dê, cá chép lớn cũng mang không ít, may là thời này nhiệt độ thùng xe của tàu hỏa không cao, đồ không dễ bị hỏng, vì để an toàn, cô còn rắc lên một tầng muối.
Đặc sản Đông Bắc, dưa chua, cô cũng mang về mấy hũ.
Còn đặc biệt mang về cho cha Lâm rượu cao lương tự ủ.
Lần này Lâm Ngọc Trúc cũng không hỏi mẹ Lâm nữa, dù sao đồ đạc gì cũng đều đẩy vào trong bếp.
Đến khi mẹ Lâm bưng món ăn đã làm xong bày lên trên bàn, liếc mắt nhìn tủ bếp, gân xanh trên trán đều giật giật.
Quay đầu liền nói với cha Lâm: “Lão Lâm, nhanh, chốt cửa lại.” Đứa con phung phí này, không chú ý một chút đã biến phòng bếp thành ra dạng này, những đồ tốt này, có thể để lộ ra ngoài sao.
Mẹ Lâm sợ có người đi vào, đúng lúc nhìn thấy những đồ này, liền đỏ mắt.
Cha Lâm không nghĩ gì nhiều, dù sao vợ nói cái gì thì chính là cái ấy, nghe theo là được rồi.
Nghĩ cũng chẳng nghĩ liền đi chốt cửa lại.
Đúng lúc chị hai Lâm trở về, cách hai bước, nghe được rõ ràng tiếng chốt cửa bên trong.
Vẻ mặt mông lung kéo cửa.
Kéo không ra....
Chị hai Lâm???
Hiện tại địa vị trong gia đình của cô ấy, đã đi tới nông nỗi này rồi sao?
Mẹ Lâm vừa thu xếp đồ đạc vừa nghe tiếng gõ cửa cốc cốc bên ngoài, còn đắc ý nói: “Thấy chưa, này mà không bảo ông chốt, chẳng phải để người ngoài nhìn thấy mấy đồ này rồi à.”
Chị hai Lâm: “Mẹ, mở cửa.”
Cha Lâm suýt thì bật cười, nhìn thấy ánh mắt lạnh căm của mẹ Lâm, lại nhịn trở về.
Mẹ Lâm tức giận nói: “Mau mở cửa cho nó, sớm không về, muộn không về, cứ phải lúc này cơ.”
Cha Lâm thành thành thật thật lại đi mở cửa cho con gái thứ.
Lâm Ngọc Lan vừa vào phòng liền nổi giận đùng đùng nói: “Đây là con gái út vừa về, liền không cần con nữa hả.
Đến cửa nhà cũng không cho vào luôn rồi.”
“Mau đừng gào lên nữa, nhanh chóng thay đồ đi ăn cơm.” Mẹ Lâm lười để ý chị hai Lâm, vừa thu xếp đồ vừa nói.
Nhìn thấy nhiều thịt với lương thực như vậy, mắt của chị hai Lâm đều to lên một vòng, vui vẻ nói: “Mẹ ơi, ngày mai làm bữa sủi cảo nhân thịt dê đi.”
“Mẹ thấy con nghĩ hay thật, nhân lúc mẹ không ở nhà, ba cha con các con càn quét lương thực như thế nào, trong lòng các con còn chưa hiểu hả?
Nhà đều sắp bị ba cha con các con ăn sạch rồi.
Còn muốn ăn, ăn, ăn.” Mẹ Lâm vừa nghĩ tới hồi đầu bà về nhà, cái vại bột mì trống trơn đó, lòng lại bắt đầu đau âm ỉ.
Chị hai Lâm dẩu miệng không phục nói: “Lại không phải một mình con ăn.”
Lâm Lập Dương ngồi trên bàn ăn bên cạnh ho khan một trận.
Cha Lâm rụt vai, thành thật giúp đỡ mẹ Lâm.
Lâm Ngọc Trúc nghe lời này, trong mắt tràn đầy hài hước nhìn Lâm Lập Dương, nói: “Được đấy nhỉ, đây là trong núi không có hổ, khỉ lên làm bá vương.
Dũng khí đáng khen đấy.”
Mẹ Lâm suýt chút nữa muốn ném đùi dê trong tay đi...
....
Chuyện Lâm Ngọc Trúc thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, lập tức liền lan truyền khắp con phố.
Lúc mẹ Lâm đi ra ngoài, không ít người sôi nổi tiến lên hỏi chuyện này là thật hay giả, khi biết là thật, cho Lâm Ngọc Trúc một tràng khen ngợi.
Không chỉ như thế, Lâm Ngọc Trúc vừa ra khỏi cửa, hàng xóm láng giềng gặp được đều sẽ trêu ghẹo một tiếng “Sinh viên đại học ra rồi.”
Mặc kệ là lời ghen tỵ hay là lời trêu ghẹo, Lâm Ngọc Trúc gặp người gọi cô là sinh viên đại học đều cười tủm tỉm.
Thậm chí còn cố ý ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt tự hào.
Mấy thím hàng xóm thấy bộ dạng này của cô đều bị chọc cười.
Lâm Ngọc Trúc vừa trở về, hai vợ chồng anh cả Lâm với cả hai vợ chồng chị cả Lâm đều mang theo con về nhà.