Chương 671 - Thím, sao đầu của thím lại bốc khói vậy? 1
Từ lúc bị mẹ Lâm ôm lấy hôn một cái, Lâm Ngọc Trúc phát hiện tình yêu của mẹ Lâm càng ngày càng tăng.
Mỗi lần nhìn thấy cô, trong mắt biểu lộ toàn là hòa ái hiền từ.
Khiến cho Lâm Ngọc Trúc thấy mà trong lòng phát hoảng từng trận.
Ở lì trong nhà hai ngày liền thu xếp Lâm Lập Dương và cô cùng nhau đi sắm đồ tết.
Hai chị em bận bịu ra ra vào vào, bị thím Khâu ở nhà bên nhìn thấy, tròng mắt đảo quanh, khiêu khích nói: “Mẹ cháu đúng là nỡ để một sinh viên đại học làm mấy việc này.”
Lâm Lập Dương:....
Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, cười tủm tỉm nói: “Thím ơi sinh viên đại học thì sao, cũng đâu có cao quý hơn ai, bởi vì là sinh viên đại học mới cần phải chú ý tới mọi mặt đức, trí, mỹ, thể, lao chứ.
Nếu như vì là sinh viên đại học liền tay không thể nâng vai không thể vác, thế dần dần chả phế à.
Cái này không muốn đâu.
Còn nữa, con cái nuôi lớn rồi, nên thay gia đình làm chút việc nhà chứ.
Đạo hiếu lớn như trời, không thể nói làm sinh viên đại học rồi liền làm tổ tông trong nhà được.
Thím, cháu bảo nè, cái tư tưởng này của thím nên thay đổi đi, sinh viên đại học cũng là người bình thường thôi, đừng coi là quý báu quá.”
Khâu Minh hôm nọ đã trở về rồi, từ sau khi về nhà, hàng xóm láng giềng đều chưa từng gặp qua chính chủ.
Còn trạch hơn cả cô gái lớn, hoàn toàn không ra khỏi cổng lớn không bước tới cổng nhỏ.
Một phần lời Lâm Ngọc Trúc nói thực ra cũng là vì nghĩ cho thím Khâu.
Tâng bốc lên quá cao, xuống không được, sau này sẽ toàn là cái tư tưởng này.
Lại còn chỉ có mỗi một đứa con trai này nữa chứ.
Những lời này thím Khâu đều nghe vào trong lòng, chẳng qua không phải là lĩnh ngộ, mà là tức đến nghiến răng.
Cho rằng Lâm Ngọc Trúc đang nói móc Khâu Minh nhà bà ta.
Nhưng lại nói không thắng Lâm Ngọc Trúc, bèn trừng mắt một cái, hừ lạnh một tiếng quay vào sân.
Lúc đi vào sân còn lầm bầm: “Cái tính nết này ai mà chịu được, chắc chắn không gả nổi.”
Lâm Ngọc Trúc híp mắt, muốn thả cóc vào trong sân nhà thím Khâu....
Đáng tiếc, bây giờ là mùa đông.
Hai chị em cùng chuyển đồ vào trong nhà.
Mẹ Lâm vỗ về nói: “Ôi dào, nhà ai có con giỏi giang như con gái út với con trai út của mẹ chứ.
Khắp khu này đều tìm không ra đứa con nào hiếu thuận như các con cả.
Hiếm nhất là hai đại bảo bối các con rồi.”
Hai chị em nhà họ Lâm:...
Cứ cảm thấy gần đây đã thay một người mẹ.
Lâm Ngọc Trúc vừa nghi ngờ vừa rầu rĩ không vui.
Kiểu biểu cảm này có thể xuất hiện trên mặt Lâm Ngọc Trúc, mẹ Lâm còn thấy rất hiếm lạ.
Bèn tò mò hỏi: “Chị con như này là làm sao vậy?”
“Hầy, còn không phải là thím Khâu bày mưu chia rẽ mối quan hệ giữa con gái út của mẹ với mẹ hay sao, khiến cho chị con cáu rồi.
Thím Khâu này cũng thế, vào đến gần cửa rồi còn trù ẻo chị con một câu không gả nổi.
Không trả đũa được nên buồn bực chứ sao.”
Lâm Lập Dương nói xong, Lâm Ngọc Trúc ôm lấy ngực ở đó giả vờ khó chịu.
Mẹ Lâm: ....
“Thôi đừng vờ vịt nữa, một bà già thôi con tính toán với bà ta làm gì.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, hắng giọng hướng về phía nhà bên hét: “Thím Khâu này, phiền phức quá.
Mẹ nói xem, hai con mắt của bà ta ngày ngày nhìn chòng chọc vào nhà chúng ta để làm gì.
Phiền phức, quá phiền phức.”
Mẹ Lâm và Lâm Lập Dương: ....
Lúc này nhà ở không cách âm, lại là xây liền kề nhau, thím Khâu ở nhà bên mơ hồ nghe thấy tiếng truyền đến, tức đến mặt mày xanh lét.
Con bé này, mồm mép sao lại cay độc thế chứ.
Chú Khâu ngồi ở trong phòng cũng nghe được đại khái lời này.
Chẳng bao lâu, Lâm Ngọc Trúc liền nghe thấy tiếng chú Khâu và thím Khâu nhà bên bắt đầu cãi nhau.
Mẹ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ chỉ vào trán của Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, cô cũng không ngờ được chú Khâu nhà bên lại tiếp sức như vậy.