Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672 - Thím, Sao Đầu Của Thím Lại Bốc Khói Vậy? 2

Chương 672 - Thím, sao đầu của thím lại bốc khói vậy? 2
Từ sau ngày hôm đó, trong lòng thím Khâu liền nén nỗi tức giận, cũng không phải hoàn toàn là do Lâm Ngọc Trúc, còn do khách đến chơi liên tục không dứt nữa.

Trên miệng thì nói lời chúc mừng, thực tế là đều muốn ăn trực bữa cơm.

Sau đó thím Khâu cũng phản ứng lại được rồi, mỗi người đều đỏ mắt nhà bà ta có một sinh viên đại học, muốn qua đây ăn của bọn họ đến nghèo luôn.

Chính là nhìn không nổi nhà bọn họ sống tốt đẹp.

Càng nghĩ càng thấy tức, lại thêm cả phía Lâm Ngọc Trúc nữa, chính là tức càng thêm tức.

Họ hàng lại tới nhà bà ta cũng thật xui xẻo, đến đúng lúc thím Khâu đang nhịn không nổi tức giận, thấy người ở lì mãi không chịu đi, trực tiếp đứng dậy nửa đẩy nửa đuổi đẩy người ra khỏi nhà.

Miệng gào lên: “Mau đi hết đi, con trai tôi có thể thi đỗ đại học là con trai tôi có bản lĩnh, lại không phải nợ mấy người cái gì.

Từng người một đến nhà làm tiền, chẳng phải là đỏ mắt nhà người ta có chuyện tốt hay sao.

Coi tôi là đồ ngốc, nhìn không ra hả.”

Bác gái họ hàng đó cũng không phải người hiền lành, đứng ở trong sân phi một tiếng, nói: “Bà đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.

Tới nhà chúc mừng Khâu Minh nhà bà thi đỗ đại học một chút mà còn chúc mừng thành lỗi.

Tôi nói nhé, dựa vào thái độ này của bà, con trai nhà bà không xứng học đại học.

Có một người mẹ như bà, có thể dạy cho con trai thứ tốt đẹp gì.

Ăn một bữa cơm mà còn không nỡ cho, phi.

Thi đỗ cũng vô dụng.”

Lời này khiến thím Khâu tức đến suýt chút nữa dậm chân, hùng hùng hổ hổ đuổi người ra khỏi sân.

Mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc trèo trên bờ tường nhìn toàn bộ quá trình, khi hai người xô đẩy ra khỏi sân, hai mẹ con còn thò đầu ra nhìn xem còn có đoạn sau hay không.

Thật sự là cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy hai bên còn đang chửi nhau.

Mẹ Lâm chậc một tiếng, nói với con gái của mình: “May là nhà mình không có mấy họ hàng như này, nhà Lão Khâu này lâu lâu có chút chuyện tốt, liền có thể mạo nhận ra không ít họ hàng.

Con nói xem cái này đúng là....

Ai có thể chịu nổi chứ.” Cũng không trách được đến giờ còn bám mãi nhà bọn họ không buông.

Lão Khâu cũng là người hồ đồ không hiểu rõ.

Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, muốn nói với mẹ Lâm: nhà họ Lâm không có nhiều họ hàng kì lạ như vậy có thể là do mẹ áp chế đó....

Nhưng lời này cuối cùng không dám nói ra.

Thím Khâu đuổi người đi rồi, giận đùng đùng vào sân, quay đầu nhìn một cái liền nhìn thấy hai mẹ con đang trèo trên bờ tường ở đó nói chuyện.

Thím Khâu: ....

Lâm Ngọc Trúc thấy thím Khâu ngước nhìn qua đây, kinh ngạc nói: “Thím, sao đầu của thím lại bốc khói vậy?”

Trong mắt thím Khâu một trận mơ hồ, vội vàng vào nhà soi gương, xem có phải thật sự bốc khói không.

Lâm Ngọc Trúc chậc chậc chậc lắc đầu, nên mới nói, thím Khâu ngờ nghệch không áp chế nổi họ hàng kì quái đâu.

Cái gì cũng có nguyên nhân cả.

Thím Khâu vừa đi vào, hai mẹ con cũng không có kịch để xem nữa, mẹ Lâm vỗ một cái vào Lâm Ngọc Trúc, giận dữ nhìn cô một cái: “Con nói xem con cái đứa nhỏ này sao lại hư như thế.”

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì.

Khi hai mẹ con đỡ nhau xuống ghế, cổng sân nhà bọn họ cũng bị mở ra.

Hai mẹ con nhìn qua đó, đều kinh ngạc mấy giây.

Sau đó là thay đổi sắc mặt thành vẻ tươi cười lịch sự, nhìn như vậy, quả đúng là hai mẹ con ruột thịt.

Người tới không phải là họ hàng kì quái.

Mà là người quen, là cha mẹ của chị dâu Lâm.

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha chào hỏi: “Bác trai Đặng, bác gái Đặng.”

Bác trai bác gái Đặng cũng ôn hòa cười gật đầu, bác gái Đặng còn thân thiết tiến lên kéo lấy tay Lâm Ngọc Trúc, nói: “Ban đầu đã thấy đứa con gái út này của bà vô cùng tài giỏi, không phải là vật nằm trong ao[1] mà.

[1]Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người không có khát vọng to lớn nào cả.

Quả nhiên đúng vậy, nhoáng cái đã trở thành sinh viên đại học rồi, sau này ra ngoài ít ra cũng phải làm cán bộ.

Hai vợ chồng các bà phải nhờ tới phúc của con gái út rồi.”

Dứt lời, kéo lấy Lâm Ngọc Trúc thân thiết.

Hai mẹ con nhà họ Lâm nhìn nhau một cái, đều cười ha hả dẫn người vào trong nhà.
Bình Luận (0)
Comment