Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 673 - Chương 673 - Ừ, Đây Là Một Biện Pháp 1

Chương 673 - Ừ, đây là một biện pháp 1
Sau khi đoàn người vào nhà, mẹ Lâm vừa mời người ngồi, vừa bảo Lâm Lập Dương đi đơn vị, gọi anh cả Lâm buổi trưa về nhà ăn cơm.

Bước chân của Lâm Lập Dương đã bước ra ngoài rồi lại dừng lại, ngờ nghệch hỏi: “Mẹ, có gọi cha con về không?”

Mẹ Lâm ngẫm nghĩ một chút, nói: “Thôi khỏi, cha con buổi trưa chỉ có chút thời gian đó để nghỉ ngơi, đừng đi lại cho khổ ra.”

Vừa đến trước thềm năm mới, phân xưởng của cha Lâm nhiệm vụ nặng nề, mẹ Lâm có chút đau lòng.

Lâm Lập Dương tuân lệnh, mở cửa chạy chậm ra khỏi sân đi tìm anh cả Lâm.

Bác trai bác gái Đặng không phải tay không tới chơi, mà mang không ít đồ tốt.

Nếu như để thím Khâu ở nhà bên nhìn thấy, phỏng chừng lại phải nổi giận một trận.

Sau khi mấy người ngồi xuống, rõ ràng cảm nhận được bầu không khí tràn ngập một tia xấu hổ.

Đúng lúc tiếng khóc của con nhà anh cả truyền ra, mẹ Lâm vỗ đùi nói: “Ôi, bé con tỉnh rồi, bà thông gia, ông thông gia cứ ngồi trước, tôi đi bế bé con ra ngoài.

Bác gái Đặng vừa nghe thấy cháu gái ngoại khóc, đâu còn ngồi được nữa, bèn theo sau mẹ Lâm đi xem cháu ngoại rồi.

Chỉ còn lại Lâm Ngọc Trúc và bác trai Đặng cùng cười ha ha.

Lâm Ngọc Trúc mở miệng trước để hòa hoãn lại bầu không khí nói: “bác trai Đặng, công việc hiện giờ như thế nào ạ?”

Phiếu hiện giờ vẫn chưa thành đồ bỏ, công việc của bác trai Đặng vẫn rất ngon nghẻ như cũ.

Bác trai Đặng ấm áp cười, trêu ghẹo nói: “Tạm ổn, lần trước may mà có cháu nhắc nhở cho bác gái cháu, nếu không thì bác gặp họa rồi.”

Tình cảnh này, cực kì giống với cảnh một vị trưởng bối nói nhỏ với tiểu bối.

Lâm Ngọc Trúc cũng phối hợp cười cười.

Bầu không khí lập tức sôi nổi lên không ít, khi mẹ Lâm và bác gái Đặng bế đứa bé ra ngoài, bầu không khí lại càng thêm sôi nổi hơn.

Mấy người ngồi ở trong phòng một hồi nói về đứa bé, một hồi nói đến chuyện Lâm Ngọc Trúc thi đỗ đại học.

Thấy thời gian gần đến rồi, hai mẹ con nhà họ Lâm vội vàng muốn làm cơm, bác trai Đặng và bác gái Đặng ngăn hai người: “Bà thông gia xin khỏi bận việc, hai vợ chồng chúng tôi tới là để xem đứa nhỏ.

Buổi trưa không ở lại ăn cơm đâu.”

Mẹ Lâm sao có thể để hai vợ chồng này bụng rỗng mà về, nói hết lời để giữ người ở lại.

Chờ cơm nấu xong xuôi rồi, anh cả Lâm cũng tan làm dẫn theo chị dâu cùng trở về.

Chị dâu Lâm vào nhà hướng về phía mẹ Lâm miễn cưỡng nở nụ cười, quay đầu liền nhìn cha mẹ của mình.

Nhân lúc không ai chú ý, chị dâu Lâm nói với cha mẹ mình: “Mẹ, không phải bảo cha mẹ đừng có qua đây hay sao.”

Bác gái Đặng trợn mắt với chị dâu Lâm một cái, không để bụng nói: “Đều là thân thích nhà mình, qua lại với nhau không phải chuyện bình thường sao.

Con cứ ở đó nghĩ nhiều, mối quan hệ này đều do cư xử mà ra, lại là nhà chồng con nữa, con xem như người ngoài cái gì.”

Sắc mặt của chị dâu Lâm trở nên khó coi, lại muốn ở trước mặt nhà chồng duy trì tươi cười.

Bác trai Đặng khẽ ho một tiếng, vờ như nhìn không ra ý kiến bất đồng giữa hai mẹ con.

Chị hai Lâm đúng lúc vào nhà, nhìn thấy một nhà ba người cũng thấy sửng sốt, sau đó chạy đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc nháy mắt ra hiệu.

Chị hai Lâm: Em thi đỗ đại học, cả nhà này đều tới nịnh bợ rồi.

Lâm Ngọc Trúc: .....

Mọi người với tâm tư khác nhau ngồi ăn cơm cùng nhau, trò chuyện một hồi bác gái Đặng liền nói: “Bà thông gia, đợi sau khi Ngọc Trúc nhà bà tốt nghiệp xong quay về, làm cán bộ rồi, cuộc sống của hai vợ chồng bà liền càng có triển vọng rồi.

Ngọc Trúc, chờ cháu trở về làm quan rồi, dù có nói gì cũng phải giúp đỡ hai vợ chồng anh cả cháu nhé.

Chúng ta chính là họ hàng thân thích chân chính mà.”

Lời này bác gái Đặng nói có vài phần khoa trương, toàn là tâng bốc, nhưng cũng biểu lộ ý tứ trong lòng.

Đơn giản chính là nếu sau này phát đạt rồi, đừng quên nâng đỡ anh chị em nhà mình một phen.
Bình Luận (0)
Comment