Chương 675 - Không phải qua loa đại khái bình thường thôi đâu 1
Tâm trạng mẹ Lâm không tốt, tâm trạng của cả nhà cũng cùng không tốt theo.
Lâm Lập Dương là khó chịu nhất, không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi, nhưng cũng không muốn làm khó anh và chị.
Hai mẹ con ngồi ở đầu tường lòng nặng nề thật lâu.
Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Không đến nỗi, một công nhân thời vụ, thật sự nhận lấy cứ nhận lấy, lại không phải là công nhân chính thức, mang ơn cũng có hạn mà.
Nhà chúng ta có bao nhiêu năng lực thì trả bấy nhiêu, còn có thể vì một việc công nhân thời vụ mà xông pha khói lửa hay gì.
Thực sự không được thì học theo người ta ăn quỵt....
Chỉ cảm kích chứ không làm việc, có thể làm gì được chúng ta.
Ha ha ha ha....” chỉ cần da mặt dày, gì cũng ăn không đủ.
Lâm Ngọc Trúc cười rất thoải mái, mẹ Lâm và Lâm Lập Dương thật sự không có tâm trạng hùa theo.
Bầu không khí dần dần lạnh xuống.
Mẹ Lâm thầm nghĩ: Nếu như là công nhân chính thức, bà nghĩ cũng không cần nghĩ đã đồng ý rồi.
Nóc nhà họ Lâm lơ lửng vài đám mây đen, nhà họ Khâu cũng không tốt hơn là bao.
Bởi vì thím Khâu đuổi họ hàng đi, chú Khâu cảm thấy mất mặt, hai vợ chồng trước tiên là cãi vã, sau đó liền bắt đầu loảng xoảng đập đồ vật.
Hiếm khi bầu không khí cả hai nhà đều đi xuống.
Tâm trạng mẹ Lâm rối rắm cả một buổi chiều, cuối cùng sau khi cha Lâm trở về, lại sôi nổi trở lại.
Chẳng có gì khác, chỉ là vì cha Lâm vừa vào phòng liền hớn hở nói: “Có sắp xếp công việc cho Lập Dương rồi, phân xưởng vận chuyển tuyển công nhân thời vụ, tôi tìm chủ nhiệm phân xưởng nói một chút, bảo Lập Dương ngày mai liền đi phân xưởng báo danh.”
Cha Lâm vì đơn vị cống hiến hơn nửa đời, chút mặt mũi này vẫn còn có.
Mẹ Lâm nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ, mặt tràn đầy tươi cười vừa giúp cha Lâm cởi áo, vừa vỗ bụi bặm, nịnh nọt nói: “Lão Lâm, vẫn là ông có bản lĩnh, không hổ là trụ cột nhà chúng ta.
Chút nữa tôi rang đậu phộng, làm ấm ly rượu cho ông.”
Da mặt cha Lâm run run, lúc tầm mắt của mẹ Lâm nhìn qua, vội vàng cười ha hả gật đầu.
Đám mây trên nóc nhà của nhà họ Lâm, phịch một tiếng tan thành mây khói.
Nếu là hậu thế, nghe thấy con trai đi khuân vác đồ vật có khả năng còn chê bai công việc này.
Nhưng thời này, nhà nhà đều chưa có khái niệm đó, chỉ cần làm việc ở trong nhà máy lớn chính là vẻ vang rồi.
Khổ chút mệt chút chẳng tính là gì, kiếm ra tiền là được.
Suốt buổi tối này mẹ Lâm khen cha Lâm không ít, suýt chút nữa khen cho cha Lâm lâng lâng luôn.
Đúng lúc đang muốn đắc ý vênh váo, bị một ánh mắt của mẹ Lâm áp chế xuống, lại tỉnh táo không ít.
Cả nhà nín thở cùng biểu diễn với mẹ Lâm.
Ngày hôm sau, Lâm Lập Dương liền hớn hở cùng cha Lâm đi đến đơn vị.
Sau khi chị hai Lâm cũng đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con cùng với một đứa bé bi bô tập nói, cũng không nhàn rỗi, một người trông trẻ, một người lo liệu việc nhà.
Lâm Ngọc Trúc lau khung cửa, mẹ Lâm ở kia trêu cháu gái, một cảnh tượng hết sức hài hòa.
Lâm Ngọc Trúc vừa lau vừa nghĩ tới chuyện đính hôn của chị hai Lâm, vẫn luôn không biết là nhà ai, liền thuận miệng hỏi: “Mẹ, chị hai con chọn nhà ai vậy, đến bây giờ còn không biết nè.”
Mẹ Lâm đang ngồi trên giường chơi chọi đầu với cháu gái, chơi đến vô cùng vui vẻ, cực kì có lệ mà nói: “Nhà họ Tôn.”
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt kinh ngạc, giẻ lau trong tay suýt thì rơi xuống đất, xém chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc.
Lúc này mẹ Lâm cũng phản ứng lại được mình đã nói gì, thấy biểu cảm của con gái, buồn cười nói: “Không phải Tôn Mộc Sinh.”
Lâm Ngọc Trúc???
Sau đó mẹ Lâm từ từ kể ra, Lâm Ngọc Trúc mới biết ngọn nguồn chuyện này.
Nói ra thì có chút cẩu huyết, Tôn Mộc Sinh còn có một anh họ họ, tại sao lại dùng ‘họ họ’, chính là vì ông nội của hai người là anh em ruột.
Mấy đời nhà họ Tôn đều là thợ mộc, thợ thủ công, anh rể tương lai Tôn Mộc Sâm của nhà họ Lâm cũng làm việc ở xưởng đồ dùng gia đình.
Đừng thấy chị hai Lâm ở nhà có chút cao ngạo, nhưng dưới góc nhìn của người ngoài đó chính là một cô gái nhỏ xinh đẹp có chút đáng yêu.
Với gen mạnh mẽ của mẹ Lâm, ba đứa con gái đều không có ai giống cha cả.
Chị hai Lâm mặt mũi không tồi, khi đang yêu đương với Tôn Mộc Sinh, Tôn Mộc Sâm đã thích chị hai Lâm rồi, nếu như không phải là anh mình, có thể đã sớm hành động rồi.
Vừa nghe hai người chia tay, liền nắm thời cơ triển khai điên cuồng theo đuổi.
Ban đầu chị hai Lâm còn có chút khó chịu, thời gian lâu rồi liền bị cưa đổ.
Đừng thấy là hai anh em họ với nhau, nhưng điều kiện trong nhà khác xa một trời một vực.
Cha của Tôn Mộc Sâm là nghệ nhân lâu năm, ngày thường tự mình giúp nhà này làm chút đồ đạc, giúp nhà kia đóng cái tủ, cộng thêm cả lương hưu, tiền trong tay so với nhà bình thường đều dư dả hơn rất nhiều.
Bên trên có hai chị gái xuống nông thôn, chăm sóc cho cha mẹ nhà họ Tôn cũng có một mức độ thôi.
Mẹ Lâm rất hài lòng với điều kiện của đằng trai.
Mẹ Tôn cũng là người thú vị, nhìn tên của Tôn Mộc Sâm liền có thể biết được, phỏng đoán người này là trong mệnh thiếu ‘Mộc’.