Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 676 - Chương 676 - Không Phải Qua Loa Đại Khái Bình Thường Thôi Đâu 2

Chương 676 - Không phải qua loa đại khái bình thường thôi đâu 2
Hồi mẹ Tôn sinh con trai còn chưa có cách mạng văn hóa, tìm một thầy bói về, nói trong mệnh thiếu ‘Mộc’, nên liền đặt tên là Mộc Sâm.

Đúng lúc đặt cùng một chữ ‘Mộc’ giống với Tôn Mộc Sinh, người già hai bên thấy vậy cũng vui mừng.

Mẹ Tôn hiện giờ nghe thấy tên của chị hai Lâm là Lâm Ngọc Lan, thấy thích ngay lập tức.

Họ này dưỡng con trai nhà bà ấy, lập tức đồng ý ngay, đều không thông qua cha Tôn, tự mình dẫn theo con trai xách theo đồ liền tới tận nhà đính hôn luôn.

Mẹ Lâm cũng không tiện cứ chèn ép con gái ở trên phương diện tình cảm mãi, một hai lần còn được, nhiều hơn nữa thì sợ phản nghịch mất.

Thấy điều kiện quả thật không tồi, lại còn là nghệ nhân, liền đồng ý luôn.

Con đường tình yêu đặc sắc của chị hai Lâm, quả thật khiến cho Lâm Ngọc Trúc mở mang tầm mắt, nhìn thế là đủ.

Có thể nói là người không chịu được nhắc đến, hai mẹ con vừa nói chuyện về nhà họ Tôn xong, ngày hôm sau người ta đã tới chơi rồi.

Mẹ Lâm còn tưởng rằng cũng tới để chúc mừng con gái bà thi đỗ đại học chứ.

Sau khi mẹ Tôn vào nhà, ngồi xuống xong, vào thẳng chủ đề nói: “Thím, mắt thấy tuổi tác của các con không còn nhỏ nữa, chúng ta có phải nên thương lượng một chút ngày kết hôn hay không.”

Mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc nhìn nhau một cái.

Thấy thật bất ngờ.

Hóa ra mẹ Tôn tới nhà họ là để giành cải trắng.

Chuyện tình cảm của chị hai Lâm lận đận, dẫn tới bây giờ 22 tuổi rồi mới định xong hôn sự.

Thấy mẹ Lâm có chút không nỡ để con gái xuất giá, mẹ Tôn uyển chuyển cười nói: “Thì là hai chị gái của Mộc Sâm đều thi đỗ vào trường chuyên nghiệp rồi, tôi nghĩ tam hỉ lâm môn, thuận tiện cũng bàn xong xuôi hôn sự của Mộc Sâm và Ngọc Lan luôn.”

Mẹ Lâm vừa nghe hai cô con gái nhà họ Lâm đều thi đỗ rồi, cũng thấy vui mừng thay, lập tức thân thiện kéo mẹ Tôn nói: “Đây quả là chuyện tốt, sau này hai vợ chồng bà được ngẩng cao đầu ra cửa rồi.”

Mẹ Tôn nghe vậy thì cười ha ha, lại kéo đề tại trở lại: “Hai đứa con gái này đã không cần chúng tôi bận lòng gì nữa, sau này có bản lĩnh thật rồi cũng có thể hỗ trợ em trai chúng nó một chút,

Em dâu, bà xem không bằng nhân dịp vui này, bàn chuyện hôn sự của các con luôn.”

Cứ như thế, lúc cha Lâm không có mặt ở đây, mẹ Lâm liền quyết định xong chuyện hôn sự của chị hai Lâm.

Không phải qua loa đại khái bình thường thôi đâu....

Khi chị hai Lâm và cha Lâm biết được thì vẻ mặt ngơ ngác.

Chị hai Lâm quay đầu thẹn thùng nhếch miệng, cười lộ ra hai hàm răng.

Còn cha Lâm lại là vể mặt đau lòng.

Hôn sự định vào ngày mùng năm đầu năm, nhà họ Lâm ngay lập tức trở nên bận rộn.

Mẹ Lâm cũng không trông nom nổi cháu gái bảo bối nữa, chỉ có thể để ở nhà bà ngoại.

Khiến cho bác gái Đặng vui vẻ đến nỗi hận không thể cho nhà họ Lâm ngày ngày bàn hỉ sự.

Lòng nghĩ: Con gái nhà họ Lâm vẫn còn quá ít.

Còn hai mẹ con nhà họ Lâm là ngày ngày đều đi cung tiêu xã xếp hàng mua đồ, giành mua chăn, giành kẹo cưới, giành vải đỏ để làm quần áo.

Lâm Ngọc Trúc ở trong biển người tấp nập của cung tiêu xã, đầu ong ong hết cả.

Dưới sự giúp đỡ của hai vợ chồng chị cả Lâm, những đồ cần mua đều đã mua được rồi, chị hai Lâm nhìn một giường đồ đạc, vân vê cúc áo trên góc áo, e thẹn nói: “Mẹ, mẹ không suy xét cũng tặng của hồi môn là ba chuyển một hưởng gì đó sao?”

Mẹ Lâm mặt đầy vạch đen: ....

Đừng có nghĩ ba chuyển một hưởng nữa, ba cái tát còn có khả năng.

Bởi vì Lâm Ngọc Trúc thi đỗ Bắc Đại, hàng xóm láng giềng khu phố này đều không đi nhờ nhà họ Khâu viết câu đối xuân nữa, mà từng người một đều tới tìm Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc không từ chối, cười ha hả giúp láng giềng trong khu phố viết câu đối xuân.

Các thím có qua có lại, cùng nhau giúp đỡ mẹ Lâm làm quần áo, may chăn đệm.

Nhà họ Lâm người đến người đi, liền hiện rõ nhà họ Khâu có chút lạnh lẽo.

Ánh mắt nhỏ lạnh lẽo đó của thím Khâu sắp biến thành thực thể, giống như dao băng mà phóng về phía hai mẹ con nhà họ Lâm.

Chờ đến ngày chị hai Lâm xuất giá, Lâm Ngọc Trúc còn có chút hoảng hốt, nhà bọn cô cứ vội vàng như thế mà qua năm mới.

Chị hai Lâm còn chưa đến lúc về lại mặt đã mang theo một tờ giấy nhỏ về nhà mẹ đẻ, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc liền nói: “Ừm~ cho em đó, hôm nay đơn vị có một người gọi điện thoại tới tìm em, nói em có thời gian thì liên lạc cô ấy.

Số điện thoại ở đây.”

Lâm Ngọc Trúc nhận lấy tờ giấy, lập tức vui vẻ nhảy nhót, dưới ánh mắt ngơ ngác của mẹ Lâm và chị hai Lâm, nhảy tung tăng ra khỏi sân.

Mùng bảy đầu năm, bưu cục đã mở cửa rồi, Lâm Ngọc Trúc gọi vào số điện thoại trên tờ giấy, là một người phụ nữ xa lạ nghe máy.

Lâm Ngọc Trúc lịch sự nói: “Xin chào, tôi tìm đồng chí Lý Hướng Vãn.”

Chỉ nghe thấy người ở trong điện thoại hô: “Lý Hướng Vãn, có người tìm.”

Sau một hồi lâu, điện thoại mới truyền đến tiếng ‘A lô’ của Lý Hướng Vãn.

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: “Chúc mừng năm mới, Lý đại mĩ nữ, lúc này liên lạc là có chuyện tốt gì sao---”

“Ừ, có tin về nhà ở rồi, chính là kiểu nhà đại nhị tiến[1] của quan viên cổ đại mà cô nói.

[1]Nhà ở thời cổ đại thường nhiều dãy nhà, một dãy gọi là một tiến.

Tuy nhiên cần cô phải đích thân đến làm thủ tục.

Muốn đến không?”

Lâm Ngọc Trúc nghe vậy, ánh mắt lóe sáng giống như ánh sáng của bóng đèn, nghĩ cũng chẳng nghĩ nói: “Đi, giờ tôi liền về thu dọn.”

“Thế...đến nhanh đi.”

Khi cúp điện thoại, Lâm Ngọc Trúc đều chưa nghi ngờ trong đó có gì đó không đúng.

Chỉ mãi nghĩ, làm thể nào để lừa mẹ mình rằng cô phải đi thủ đô trước thời hạn được....
Bình Luận (0)
Comment