Chương 677 - Nói thật 1
Vừa nghĩ đến mình sắp có một ngôi nhà lớn, Lâm Ngọc Trúc liền tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng, hai mắt lóe sáng.
Khi người nhảy nhót tung tăng về nhà, nhìn thấy mẹ Lâm đang ở trên giường xếp phiếu ra.
Lâm Ngọc Trúc nhìn trái nhìn phải một cái, phát hiện chị hai Lâm không ở nhà, thuận miệng hỏi: “Chị hai con đâu rồi.”
“Đi rồi, tìm nó có việc?
Ai gọi điện cho con đấy?” mẹ Lâm vừa hỏi vừa đếm phiếu, hình như bởi vì phân tâm mà khựng lại một chút.
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ đi lên hai bước, hổ nhào một cái liền nhào tới bên cạnh mẹ Lâm, hai mẹ con loạng choạng về phía trước một chút mới vững lại.
Mẹ Lâm tức giận trừng mắt nhìn con gái mình, quay đầu nhìn vào phiếu lương thực đang đếm trong tay mình....
Nhãi con chết tiệt này.
Lâm Ngọc Trúc còn đang ở đó chăm chăm làm nũng, “Mẹ, con ra ngoài một chuyến, mẹ có nhớ con không.”
Mẹ Lâm nhìn vào dáng vẻ gật gù đắc ý đó của con gái mình, vô cùng cạn lời, nói cứ như đã ra ngoài rất lâu rồi vậy.
“Có gì con cứ nói.” Mẹ Lâm bày ra bộ dáng mẹ còn không hiểu con hay gì nhìn vào Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười, cười hì hì nói: “Là điện thoại Lý Hướng Vãn gọi tới ạ.
Chẳng phải cô ấy đi Kinh Đô trước rồi đúng không.
Nói với con là...lúc này đại học đã mở rồi cửa rồi, có không ít sinh viên đã vào ở trong trường.
Đồng thời giáo sư của khoa quan tâm hỏi han, còn dạy học trước cho các sinh viên nữa.
Nói tóm lại, chính là được lợi rất nhiều.
Mẹ, mẹ nói xem.....
Con có cần đi trước hay không?
Đi móc nối quan hệ tốt với các giáo sư, đối với sắp xếp công việc sau này không chừng còn có chỗ lợi.”
Mẹ Lâm đếm tới đếm lui cũng không đếm được, vứt phiếu lương thực trong tay đi, quay đầu nhìn chằm chằm vào người với ánh mắt sắc bén như dao.
Lòng Lâm Ngọc Trúc run run, còn trên mặt lại rất bình tĩnh, không hề có chút chột dạ nào.
Mẹ Lâm lạnh lùng nhìn cô, uy nghiêm nói: “Nói thật.”
Lâm Ngọc Trúc: ....
“Lời con nói là thật mà.” Lâm Ngọc Trúc mềm mại nói.
Ánh mắt của mẹ Lâm không khỏi liếc về phía cây chổi quét giường trên giường.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng sửa lại lời nói, ôm lấy mẹ Lâm, nhỏ giọng nói: “Lý Hướng Vãn ở bên đó thấy hai căn nhà không tồi, hỏi con có mua không.”
Biểu cảm của mẹ Lâm ngẩn ra, lúc này mới nhìn thẳng vào con gái hỏi: “Con muốn mua nhà?”
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, gật đầu.
Mẹ Lâm cúi đầu suy nghĩ cả nửa ngày, rồi nói: “Chuyện mua nhà này không phải là chuyện nhỏ, hai cô gái trẻ tuổi các con đừng để bị lừa.”
“Con người Lý Hướng Vãn ý, không đi lừa người khác đã tốt lắm rồi.
Người yêu của cô ấy ở Kinh Đô rất có bản lĩnh đó, mẹ cũng biết đấy, hiện giờ có ai ra mặt bán nhà chứ, trong đó chắc chắn để người ta giúp đỡ không ít.
Mẹ, lòng con hiểu rõ mà.
Bỏ lỡ nhà rồi, thì không biết phải đến bao giờ.
Mẹ nhìn xem hiện tại có bao nhiêu nhà ngóng trăng ngóng sao chờ đơn vị phân nhà cho, khó khăn lắm mới phân nhà, lại còn không phải của mình.
Nói thu hồi liền thu hồi luôn, một chút tình cảm cũng chẳng thèm nói.
Kết quả là tự bận việc mình.
Nhà ở này vẫn là mình tự mua thì đáng tin hơn.
Nhưng lại không có ai bán nhà.
Ôi, khó quá.” Lâm Ngọc Trúc nói đến cuối liên tục lắc đầu cảm thán.
Mẹ Lâm: ....
Không thể cùng con gái út nói chuyện được, vừa nói, nhất định có lý.
“Nhà ở Thủ đô cần bao nhiêu tiền, con có tiền không?” Mẹ Lâm lại phân phiếu lương thực ra, đếm từng tệp một lần nữa.
Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, cẩn thận dè dặt nhìn mẹ Lâm, yếu ớt nói: “Mẹ, con có tiền hay không, mẹ còn không biết sao?”
Nói xong, cười với vẻ mặt lấy lòng, cực kì ngây thơ vô tội.
Mẹ Lâm nhìn bộ dáng cười cợt nhả này của con gái, suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Bà biết ngay mà....
Thấy ánh mắt của mẹ Lâm dần dần nguy hiểm, Lâm Ngọc Trúc vội vàng nói: “Lâm Lập Dương cũng chạy tới chợ đen mà.”
Mẹ Lâm mẹ Lâm hít sâu một hơi, đỡ trán, đầu óc ong ong.
“He he, mẹ ơi mẹ~”