Chương 678 - Nói thật 2
Lồng ngực mẹ Lâm phập phồng hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, nghiêm mặt hỏi: “Đủ tiền không?”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nhếch miệng nói: “Nhà to thì không chắc, còn nhỏ chút chắc chắn không vấn đề gì.”
Vương phủ chắc chắn không mua nổi, còn nhà nhị tiến của đại quan chắc không thành vấn đề...
Mẹ Lâm hoàn toàn không biết rằng con gái mình lúc này còn đang ở đó lén đổi khái niệm với bà.
Dùng ngón tay chỉ vào trán của con gái một cái, hù dọa nói: “Con mà còn dám to gan như vậy nữa, thế nào mẹ cũng phải đánh gãy chân con mới được.
Khi con qua đó xem nhà, nhất định phải xem thật kĩ.
Học tập Hướng Vãn người ta nhiều vào, đứa nhỏ đó thông minh, hiểu biết nhiều.”
Lâm Ngọc Trúc mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con còn là trạng nguyên nữa kìa.”
Mẹ Lâm lập tức bật cười, quay đầu hỏi: “Hướng Vãn thi được bao nhiêu?”
Lâm Ngọc Trúc: ......
Mẹ Lâm xem như đồng ý rồi.
Đến khi bà không dễ dàng gì mới sắp xếp xong phiếu lương thực, lấy ra một xấp nhỏ đưa cho Lâm Ngọc Trúc, nói: “Con cầm chỗ phiếu lương thực này mang đi, đến trường rồi đừng để bị đói.
Nhà mình hiện giờ không thiếu lương thực.”
“Không lấy đâu, trong tay con còn có không ít phiếu lương thực ạ.”
“Bảo con lấy thì cứ lấy đi.”
Lâm Ngọc Trúc thấy mẹ Lâm bá đạo, bèn thành thành thật thật mà nhận lấy phiếu lương thực.
Trong lòng ấm áp.
Cuối cùng cũng được trải nghiệm tâm trạng được mấy tổng tài bá đạo ném phiếu một lần.
Sau khi mẹ Lâm thu dọn lại toàn bộ phiếu, kéo Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: “Chuyện con đi trước thời hạn, ai hỏi con đều nói mấy lời mà con nói trước đó đấy nhé.
Chuyện mua nhà này chỉ có hai mẹ còn mình biết thôi, cha con cũng không được nói, đã biết chưa?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của mẹ Lâm, buồn cười gật đầu.
Thái độ không đứng đắn này khiến cho mẹ Lâm rất không hài lòng, đánh vào cánh tay một cái.
Lâm Ngọc Trúc xoa cánh tay, nghiêm túc nói: “Biết rồi ạ.”
“Đều là vì tốt cho con, biết con muốn mua nhà, không khỏi nghĩ tiền trong tay con lấy đâu ra.
Hiện giờ tình thế tuy đã tốt rồi, nhưng lỡ như ngày nào đó lại thay đổi thì sao.
Để phòng ngộ nhỡ, không sai đâu.
Tí nữa mẹ cũng phải đi tìm em trai con để nói mới được.
Đúng rồi, con biết trong tay nó có bao nhiêu tiền không?” mẹ Lâm hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: “Nó đều giấu giếm con, cực kì thân thiết với Mã Đức Tài, đều sắp không cần chị gái nữa rồi.”
Ban đầu cùng Mã Đức Tài giành địa bàn của cô, hiện giờ Lâm Ngọc Trúc nghĩ lại đều thấy đau lòng.
Mẹ Lâm: ....
Mới đầu nhìn đứa nhỏ Mã Đức Tài kia còn tưởng rằng người tốt chứ.
Mẹ Lâm cứ ngẫm nghĩ, suýt chút nữa khiến bản thân mình tức đến bật cười.
Nhìn con gái của bà còn giống người tốt.
Không giống nhau đâu....
Trẻ con bây giờ, đúng là nhỏ mà tinh ranh.
Lâm Ngọc Trúc tuyên bố đi Kinh Đô trước thời hạn bằng lý do đầu tiên, những người còn lại của nhà họ Lâm chẳng ai hoài nghi.
Vé tàu hỏa sau tết coi như còn dễ mua, mua xong, mẹ Lâm không nỡ để con gái út thu dọn hành lý.
Miệng lải nhải nói mấy lời cẩn thận khi xa nhà sống ở bên ngoài.
Học tập thật tốt, phải giữ quan hệ tốt với các giáo viên và bạn học.
Không có tiền liền gửi thư về cho nhà, đến đó thì gọi điện thoại về cho chị hai Lâm, báo bình an.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu thật mạnh, bày tỏ đã nghe vào lòng hết rồi.
Mẹ Lâm sắp xếp hành lý xong, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc thật kĩ, ngón tay dịu dàng sửa sang lại tóc mai bên tai con gái.
Đột nhiên mắt đỏ lên, nói: “Chớp mắt đã thành con gái lớn rồi.
Mấy anh chị em, con chịu khổ nhiều nhất, người mà lòng mẹ thấy mắc nợ nhất chính là con đó.
Một mình con ở bên ngoài nhất định phải sống tốt, đừng có làm việc nguy hiểm nữa.
Đã biết chưa.”
Đôi mắt Lâm Ngọc Trúc chua sót, nặng nề gật đầu, nói: “Mẹ, con đã thi đỗ đại học rồi, tương lai một mảnh tươi sáng.
Sẽ không làm chuyện tự hủy tương lai.”
Mẹ Lâm vui mừng gật đầu, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống.
Lâm Ngọc Trúc chịu không nổi bà như vậy, tiến lên ôm chầm lấy, mềm mại nói: “Hay là cùng con tới Kinh Đô đi, mua nhà xong, cũng có chỗ ở.”
“Thôi đi, con ngày ngày gây chuyện, không khỏi tức chết mẹ.”
“Ôi chao, mau phi phi phi, đang tháng giêng, nói cái gì mà chết với không chết.”
“Phi phi phi, được chưa.”
“Thế còn tạm được.”