Chương 679 - Anh Thẩm vất vả rồi 1
Lần này đi vội vàng, mấy anh chị nhà họ Lâm đều không biết Lâm Ngọc Trúc đã đi.
Cha Lâm không rời đơn vị được, chỉ có mẹ Lâm và Lâm Lập Dương tiễn.
Trên đường, Lâm Ngọc Trúc nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là rì rầm nói với Lâm Lập Dương: “Lần trước em nói nhặt đồng nát, chị nói là một biện pháp là nghiêm túc đó.
Em trai, em không có việc gì thì đi lòng vòng quanh cửa sau các công xưởng.
Nếu đi thành con đường rồi, có thể sẽ có thu hoạch không ít.”
Lâm Ngọc Trúc từng có một khách hành chính là làm giàu từ dựa vào phế liệu của xưởng nhôm, theo như lời ông chủ đó nói, phế liệu mà xưởng nhôm mỗi ngày vứt ra đều có thể bán được một ngàn tám trăm đồng.
Quả thật là tiền của phi nghĩa trời cho.
Lâm Lập Dương nghe đến mơ hồ, nhưng không gây ảnh hưởng cậu nghe lời gật đầu, ghi nhớ lời của chị gái mình vào trong lòng.
Lâm Ngọc Trúc thấy cậu nghe rồi, vỗ vỗ vai đối phương, lời nói thành khẩn nói: “Trong nhà chỉ còn lại mỗi đứa con trai là em thôi.
Chăm sóc cha mẹ nhiều hơn nhé.
Vất vả rồi.
Mọi việc lấy an toàn của bản thân làm trọng, em còn có người nhà.”
Lâm Lập Dương ngơ ngác gật đầu, phát hiện chị mình thi đỗ đại học, nói chuyện liền trở nên khác bọt liền.
Lại trải qua cuộc chia ly bên trong, bên ngoài cửa sổ một lần nữa, Lâm Ngọc Trúc ôm lấy lưu luyến và hi vọng hướng tới một cuộc sống mới.
Người trên tàu không tính là nhiều, thỉnh thoảng có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ một chút.
Tố chất thân thể của tuổi trẻ thật tốt, đeo một bọc hành lý, xách theo túi lớn túi nhỏ xuống tàu hỏa, tinh thần vẫn rất dồi dào như cũ.
Trừ có chút quê mùa ra.
Người còn chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy Lý Hướng Vãn tới đón cô, cùng với người bên cạnh....
Lý Hướng Vãn nằm trong dự liệu.
Nhưng Thẩm Bác Quận....
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn anh với vẻ rất khó hiểu, không phải nói muốn sau mùng mười mới xin nghỉ để về Kinh Đô sao?
Thẩm Bác Quận vẻ mặt vui vẻ nhìn cô gái nhà mình, bị biểu cảm của đối phương chọc cho buồn cười.
Bèn bước lớn đi lên phía trước, tháo đồ đạc trên người cô xuống, đeo lên trên lưng mình, thuận tay cũng nhận lấy hai túi hành lý trong tay cô.
Dưới ánh mắt âm u của Lâm Ngọc Trúc, vẫn có thể duy trì thần sắc bình tĩnh như cũ, trong mắt có vài phần cưng chiều, thậm chí còn có chút đắc ý nho nhỏ.
Dùng chất giọng ôn nhuận, nghiêm túc nói: “Nghe nói em muốn mua nhà, anh liền trở về trước thời hạn.”
Lâm Ngọc Trúc mím môi, giống như một con mèo, không có chút xíu uy hiếp nào mà chất vấn: “Thế sao không gọi điện thoại nói cho em.
Còn muốn Lý Hướng Vãn gọi tới nữa chứ.
Là có dụng ý gì.” Nếu như nhà ở cũng là giả, cô có thể nổ tung bọn họ trong môt giây.
Đây quả thực là kết hợp lừa gạt.
Lý Hướng Vãn cúi đầu cười trộm.
Lý Hướng Bắc đặc biệt bước lại gần bên người Lý Hướng Vãn hai bước, nếu như có nguy hiểm, anh ta lên chắn ngay.
Thẩm Bác Quận vẻ mặt buồn cười, nhìn Lâm Ngọc Trúc, ánh mắt xoay chuyển, ra vẻ thành khẩn nói: “Thật sự không có ý xấu nào.
Sao em lại có thể nghĩ anh như vậy chứ.
Hóa ra... trong lòng em anh chính là như vậy?”
Ôi chao, còn cắn ngược lại một cái.
Lâm Ngọc Trúc mím môi, khẽ híp mắt lại, thần sắc dần dần trở nên nguy hiểm.
Thẩm Bác Quận vội vàng nói: “Có muốn nghe chuyện liên quan đến nhà ở hay không?”
Đôi mắt đang khẽ híp của Lâm Ngọc Trúc lập tức trừng to, vui sướng gật đầu.
Lý Hướng Vãn cạn lời quay đầu sang một bên, ngại nhìn luôn.
Một hàng bốn người vừa đi vừa nói.
Vì không để cho người khác nghe được quá nhiều thông tin, Thẩm Bác Quận cúi người kéo gần khoảng cách với Lâm Ngọc Trúc để nói.