Chương 697 - Người muốn học triết, nói chuyện đúng là khác người mà 1
Lại là một buổi sáng khác, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn dậy rửa mặt xong, Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử đã đến đây.
Mấy người ăn bữa cơm đơn giản, ba người Lâm Ngọc Trúc đi đến xưởng dệt.
Lý Bàn Tử vẫn ở nhà như cũ, trông nhà cho Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc.
Sau khi ba người ra khỏi nhà, chủ nhiệm Lưu cũng đạp xe đạp lại đây.
Đừng xem thường một chủ nhiệm hậu cần, dù gì cũng là một vị lãnh đạo.
Sau khi mấy người Lâm Ngọc Trúc cầu xin bà giúp đỡ, thái độ của chủ nhiệm Lưu hiển nhiên đã vui hơn vài phần.
Dù như nào thì vẫn dịu dàng cười.
Mấy người Lâm Ngọc Trúc bị đưa tới một gian kho hàng lớn, chỉ vào kho hàng vải vóc nói: “Kho hàng này cơ bản đều dứa đầy vải dệt có vấn đề, các người có thể xem nhưng chỉ có thể xem đại khái, đừng bày hết vải vóc ra.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn gật đầu.
Đi về phía bên cạnh, Lâm Ngọc Trúc không tính là người thạo nghề ở nơi này, cũng chỉ có thể nhìn xem vấn đề trên vải to hay không.
Còn về phần chất lượng của vải như thế nào, phải xem Lý Hướng Vãn rồi.
Hai người tùy ý lấy một mảnh vải mở ra dài vài thước, cũng không có nhiều lỗi sai, một số tấm vải thậm chí còn không có vấn đề gì.
Bởi vì không thể mở toàn bộ ra nên có chút giống mở chiếc hộp bất ngờ.
Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn Lý Hướng Vãn, thấy đối phương gật đầu.
Liền cười nói: “Vải này nhìn qua đều khá tốt. Chị Lưu, chúng tôi có thể chọn mười tấm không?”
Trong mắt Lưu Quế Mai mang theo vài phần thâm ý, chậm rãi nói: “Theo lý mà nói, vải này do bộ phận hậu cần của chúng tôi làm chủ. Nhưng chẳng ai dám một lần bán quá nhiều, mười tấm...”
Nếu đã có thể bán thì đã chẳng là vấn đề gì lớn nữa.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì đi qua nắm lấy tay của đối phương, ngoài miệng thì cười nói: “Chị xem có thể bán cho chúng tôi mấy tấm, chúng tôi cũng không muốn chị khó xử.”
Lúc Lâm Ngọc Trúc nắm lấy tay ánh mắt chủ nhiệm Lưu lóe lên, suy nghĩ.
Rất thuần thục mà nhận lấy tờ Đại Đoàn Kết trong tay, lúc này mới nói: “Lần này nhiều nhất chỉ có thể mười tấm, mọi người chọn trước đi, tôi đi tìm người đến đăng ký một chút.”
Lúc này các loại vải dệt rất đơn điệu, cũng không có nhiều loại màu sắc lắm.
Lý Hướng Vãn chọn bảy mảnh vải tối màu pha trộn và ba mảnh vải sợi poly.
Đợi khi bọn họ chọn xong, chủ nhiệm Lưu cũng đã mang vài cô gái lại đây để làm đăng ký.
Vải dệt pha hơi đắt hơn chút, mười hai tệ một cuộn, sợi poly là mười tệ một cuộn.
Giá cả vải này không quá khác với trên thị trường, cũng khó trách chất thành một kho hàng.
Cứ như vậy, muốn mua phải tốn một chút tâm tư.
Thanh toán xong ba người dọn vải lên xe đẩy, Lý Hướng Vãn bày ra vẻ mặt cảm kích với chủ nhiệm Lưu, nói: “Chị Lưu, việc này quá cảm ơn chị rồi.”
Lưu Quế Mai hơi vui đùa mà nói: “Cũng do mấy cô gái như các người mạnh dạn đi đầu, kéo một tay mà. Nhưng mà chuyện không hay thì phải nói trước, mua hàng đưa qua cửa này thì không được trả lại đâu.”
Lý Hướng Vãn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị tốt ở bên cạnh cũng đã đi tới, cười nói: “Chị Lưu, sau này có khả năng còn phải làm phiền chị đó.”
Lưu Quế Mai nhìn đứa nhỏ thông minh này, thấy rất có hảo cảm, khách sáo nói: “Chỉ cần không phải là phiền toái lớn, có thể giúp đều bàn bạc được.”
“Chị Lưu không chê chúng tôi phiền là được.” Lâm Ngọc Trúc nói với hàm ý đặc biệt.
Mà chủ nhiệm Lưu cũng mỉm cười đầy ẩn ý.
Ở đời sau một lãnh đạo muốn cấp dưới luôn khăng khăng làm việc, còn phải cho chút phúc lợi và kỳ vọng, nói gì đến hiện tại cầu người làm việc.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn từ lúc bắt đầu đã không trông cậy vào việc lấy chút lòng trắc ẩn của người ta để người ta làm việc cho mình.
Như vậy cũng quá ngây thơ rồi.
Trên đời này, cuộc sống của ai mà không khổ, không khó khăn chứ.
Màn biểu diễn này chẳng qua là cho mọi người cơ hội biết nhau, đồng thời quen nhau, đỡ khiến cho những người xung quanh cảm thấy khó xử.
Có thể nói mọi người có chút giao tình, cũng có thể nói không có giao tình gì, chuyện thành rồi, ai cũng có điều mà người ta muốn.
Cũng giống như vậy, đợi khi ai bên không cần nữa, lập tức tách ra, không ai nợ ai.
Có lẽ đây rất hiện thực, nhưng đây là một phần trong cuộc sống.
Ba người đẩy xe ra khỏi xưởng dệt không bao xa, Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc đã tới đây đón các cô.
Đợi ba cô gái vui mừng về nhà dỡ hàng, chuyện thứ nhất chính là phải dỡ vải để kiểm tra.
Vầng hào quang của nữ chính Lý Hướng Vãn tới lúc này sẽ phát huy đến mức toàn vẹn, ngoại trừ vài cuộn vải có vấn đề về màu nhuộm, những vải khác chỉ có tì vết nhỏ, bỏ chút suy nghĩ cắt hoa lên là được.
Lúc Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cảm thấy vui vẻ thì cũng phải đối mặt với nỗi buồn do Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử phải ra đi.
Kỳ nghỉ của hai người không nhiều lắm, có thể ở lâu như vậy là đã rất được rồi.
Cứ như vậy, buổi chiều lưu luyến không rời đưa hai người lên xe lửa.