Chương 698 - Người muốn học triết, nói chuyện đúng là khác người mà 2
Vương Tiểu Mai đi theo xe lửa vừa đi vừa khóc, trong miệng kêu: “Trở về nhất định phải ôn tập thật tốt, em chờ anh ở Kinh Đô.”
Lý Bàn Tử hồng cả vành mắt, dùng sức gật đầu: "Thiếu gì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Nước mắt Vương Tiểu Mai càng chảy càng mãnh liệt, Lý Bàn Tử nhìn mà thấy cực kỳ đau lòng, lúc xe rời xa vậy mà còn nhoài người ra cửa sổ vẫy tay tạm biệt
Lâm Ngọc Trúc cực kỳ sợ hãi anh ta rơi xuống.
Tầm mắt Thẩm Bác Quận bị chắn hết:...
Thật sự muốn một chân đạp thứ này xuống mà.
Đợi sau khi xe hoàn toàn rời khỏi sân ga, hai mắt Vương Tiểu Mai đỏ bừng, hít cái mũi nói: “Tôi chỉ còn hai người các cô thôi đó.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn:...
Người muốn học triết, nói chuyện đúng là khác người mà.
Ba người đã đi mất hai người, cũng chỉ còn lại một tai họa.
Lý Hướng Bắc chẳng những mang về một chiếc bàn lớn, mà còn mua máy khâu về.
Không chỉ như thế, Lý Hướng Vãn không biết mua thuốc nhuộm ở đâu về, lấy ra một cái nồi to, đặt trên bếp nấu.
Cô vật lộn ở bên kia, Lý Hướng Bắc ở sân bên này dựng vài cây trúc, phơi vải cẩn thận.
Đợi sau khi làm hết xong, Lý Hướng Bắc sắp bị Lý Hướng Vãn khen đến mức không nhận ra hướng Bắc ở đâu rồi.
Vương Tiểu Mai tấm tắc lắc đầu: "Tôi phát hiện, Lý Hướng Vãn thay đổi rồi. Trước kia một mình quạnh quẽ bao nhiêu, ngày nào cũng hăng hái. Cô xem hiện tại đi.”
“Cô mới biết à?” Lâm Ngọc Trúc đều sắp chết lặng rồi đây.
Vương Tiểu Mai:...
Sau khi mua vải về, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng không biết Lý Hướng Vãn muốn làm cái gì.
Chỉ thấy cầm bút lên viết viết vẽ vẽ bên bàn.
Đợi sau khi vẽ xong bản thiết kế thì đưa cho hai người nhìn.
Vương Tiểu Mai: “Yo, nhìn khá đẹp nha, chỉ là sao vẽ người mà trên đầu người này không có mặt vậy. Dọa người quá...”
Lâm Ngọc Trúc: “Được rồi, được rồi. Cũng không biết mặc vào sẽ trông như thế nào.”
Lý Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy tinh thần trống rỗng.
Nhớ trước đây cô tùy tiện ném một tấm bản thảo đều có một đống lời thổi phồng ập vào mặt cô.
Hiện giờ...
Lập tức không để ý tới hai con nhỏ này nữa, cầm dụng cụ phấn vẽ thước,... đi vẽ lên vải, cắt vải.
Vương Tiểu Mai đang nhặt vài mảnh vải vụn, luyện tập xâu chỉ trên máy khâu.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện, Vương Tiểu Mai quả thực là đại diện nữu nổi bật ở thời đại này.
Chịu được cực khổ, biết tiết kiệm, còn khéo tay.
Chỉ cần việc làm bằng tay chân là cô ấy đều có thể làm.
Vương Tiểu Mai bị Lâm Ngọc Trúc nhìn đến mức có chút không tự nhiên, hơi lắp bắp mà nói: “Cô cứ... cứ nhìn... tôi, làm gì? Mảnh vải còn dùng được sao?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu: “Không không không, chị Tiểu Mai, cô cứ tiếp tục luyện đi.”
Ai nha, cô ấy chẳng biết gì, thẹn thùng quá~
Đợi sau khi Lý Hướng Vãn cắt vải quần áo xong, bảo Vương Tiểu Mai tránh ra, đứng trước mặt hai người bắt đầu dẫm cộp cộp.
Lúc này Lý Hướng Vãn phát quang sáng lóa khiến cho Lý Hướng Bắc xem đến ngây ngốc.
Đợi sau khi cô ấy làm đại khải quần áo xong lại đuổi Lý Hướng Bắc ra ngoài.
Ba cô gái ríu rít ở trong phòng.
Mở cửa ra lần nữa, Lý Hướng Vãn đã thay xong quần áo.
Lý Hướng Vãn làm một bộ trang phục trên dưới kiểu nữ công sở.
Có chút hướng phong cách Hong Kong thập niên 80-90, nhưng lại rất tôn dáng.
Mấu chốt chính là sau khi mặc vào khí chất của người mặc lập tức không giống nhau, mặc dù là Lý Hướng Vãn, thì trước và sau khi mặc quần áo cũng không giống nhau.
Chân dài còn có vòng eo đều được khoe hết ra, cả người đều gọn gàng hơn.
Không phải thể so sánh với hàng may sẵn trong nước, hơn nữa đây là tự mình làm thì không cần phải nói.
Mặc ở trên người, cần bao nhiêu phúc hậu thì có bấy nhiêu phúc hậu, muốn có bao nhiêu quê mùa thì có bấy nhiêu.
Lý Hướng Vãn mặt mày như vẽ, xoay vòng cho Lý Hướng Bắc xem, hỏi: “Đẹp không?”
Lý Hướng Bắc ngơ ngác gật đầu: "Đẹp.”
Vương Tiểu Mai cũng nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, sau đó mạnh mẽ gật đầu, như một kẻ ngốc nói: “Đẹp, còn đẹp hơn ở cung tiêu xã bán.”
Lâm Ngọc Trúc: Người ta cũng đâu hỏi chị.
Còn có ánh mắt này của chị...