Chương 700 - Ông cụ, không sao chứ, tay chảy máu mất rồi này 2
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, tốt tính mà nói: “Anh trai, anh xem, anh có thể bán cho tôi một số túi giấy dầu chưa in trong nhà máy của anh được không.”
Sau khi người phụ trách đưa điếu thuốc ra sau tai, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Chuyện này thì thật ra có thể bán cho cô, nhưng nhắc trước với cô, những thứ này rất đắt đó, một hào một cái. Chưa được xếp chồng lên nhau, phải về nhà tự dán lên.”
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu: "Được, vậy làm phiền anh rồi.” Thuận tay nhét bao thuốc vào tay người phụ trách.
Người phụ trách kia bỏ cả bao thuốc vào trong túi, vui tươi hớn hở dẫn người đi lấy hàng.
Thuận tay nhặt một ít keo, Lâm Ngọc Trúc vội vàng nói lời cảm ơn.
Không làm được ở xưởng in này thì cũng không sợ, sẽ luôn có cách thôi.
Lâm Ngọc Trúc đạp xe đi trên đường, tìm nơi để khắc dấu.
Cửa hàng không lớn, thuộc loại quốc doanh, vừa mở cửa thì một luồng hơi nóng ập vào.
Trong nhà cực kỳ ấm áp.
Lâm Ngọc Trúc đi vào, nhìn hai người thầy đang nghiêm túc in ở đó.
Cũng không có người lên tiếp đón cô.
Lâm Ngọc Trúc quan sát thì thấy một ông già trong đó khá quen thuộc, hình như là một người thợ thủ công già.
Đi qua ngồi xuống.
Người già cực kỳ bận rộn nhưng vẫn ngẩng lên nhìn cô một cái, sau đó vừa làm vừa hỏi: “Cô gái nhỏ, muốn in cái gì? Con dấu lồi hay là con dấu ẩn?”
Lâm Ngọc Trúc lấy một tờ từ trong túi ra, đưa cho ông ngồi bên cạnh bàn, nói: “Ông cụ, ông xem cái này có thể in không.”
Ông cụ cũng không để trong lòng, liếc mắt một cái chợt dừng lại, lại ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Bày ra bộ dáng cô biết tìm người thật đấy.
Lâm Ngọc Trúc nháy đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn ông cụ, biết ngay là phải có chút độ khó mới tìm được người lành nghề.
Ông cụ khụ khụ, lạnh lẽo nói: “Tuy tôi chưa từng làm con dấu to như vậy. Bức tranh này của cô phải dùng ngọc tỷ để khắc, nếu không không thể khắc được.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Ông cụ bần thật nha.
Lâm Ngọc Trúc liếm môi, nói: “Ông ơi, nếu cháu có thể kiếm được ngọc tỷ tới thì cháu còn tới chỗ này của ông bảo ông mài khắc lại lần nữa sao? Như vậy đầu óc cháu nhất định là có vấn đề. Con dấu này ông không có thì có thể lấy gỗ khắc ra được mà. Mà mấu chốt là ông ơi, ông khắc được cái này không?”
Ông cụ hừ một tiếng, nói: “Trên đời này không có gì mà ông cụ tôi đây không khắc được. Cô nhóc, tôi không có gỗ, nếu muốn khắc thì cô tự kiếm gỗ qua đây.”
Lâm Ngọc Trúc không nói hai lời, mang theo bản vẽ lại đi ra ngoài.
Vốn dĩ định đến xưởng gỗ xem có gỗ không, sau đó lại suy nghĩ cô là người có hệ thống.
Mua mấy khối gỗ hình tròn từ hệ thống, đi dạo một lúc rồi đến đưa cho ông cụ kia.
Ông cụ nhìn đầu gỗ, cầm lấy cẩn thận sờ, nói: “Ừm, là một khối gỗ tốt. Cái này của cô lớn, trước mắt cần một đồng.”
Lâm Ngọc Trúc đưa tiền.
Ông cụ nhận lấy tiền rồi bắt đầu khắc, khắc được một lúc quay đầu thấy Lâm Ngọc Trúc vẫn chưa đi, nói: “Cô nhóc, khắc này của cô cần cố định hình dáng, một tuần sau lại đây lấy.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
“Ông ơi, ông có nhận làm gấp không?”
“Không có, ông cụ tôi không kiếm chút tiền này, người đến chỗ tôi đều phải xếp hàng.” Giọng điệu của ông cụ không phải cứng một cách bình thường.
Lâm Ngọc Trúc: ...
Ông cụ này còn rất có nguyên tắc.
Lâm Ngọc Trúc dứt khoát bắt chéo chân, một tay chống cằm nhìn cụ ông làm việc ở kia.
Ông cụ liếc mắt nhìn cô một cái, không phản ứng.
Lâm Ngọc Trúc cũng không xấu hổ, ở bên cạnh nói: “Ông ơi, tay nghề của ông tốt thật đấy. Cách khắc này thật là xuất thần nhập hóa...” Blah blah một đống lớn.
“Hừ.” Ông cụ lạnh lùng cười một tiếng, không ăn bài này của cô đâu.
Tròng mắt Lâm Ngọc Trúc chuyển động: "Ai yo yo, ông ơi phải cẩn thận nhé, đừng khắc vào tay.”
Ông cụ:...
Ông đã làm hơn hai mươi năm rồi, chưa lần nào khắc vào tay.
“Ai yo yo... Cuộc sống này thật nguy hiểm, ai u...”
“Ông ơi, không sao chứ, tay chảy máu mất rồi.”