Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 701 - Chương 701 - Ít Thì Chúng Tôi Không Nhất Định Sẽ Mua 1

Chương 701 - Ít thì chúng tôi không nhất định sẽ mua 1
Sau khi Lâm Ngọc Trúc kiên trì không mệt mỏi mỗi ngày đều đến chỗ ông cụ khắc dấu báo cáo có mặt.

Chỉ thấy tốc độ của ông cụ rất nhanh, chưa tới một tuần thì đã khắc ra được con dấu.

Lâm Ngọc Trúc nâng con dấu gỗ lên nhìn phần đế, thật sự khắc tốt lắm.

Cô liên tục tâng bốc rằng: “Ông ơi, tay nghề của ông thật sự rất tốt, quả là trông y hệt tranh vẽ, không hề sai lệch.”

Ông cụ lạnh lùng hừ một tiếng, bắt đầu đuổi người: “Được rồi, tôi đã khắc xong con dấu này cho cô, cô cũng đừng lắm điều ở đây nữa, mau chóng lấy đồ về đi.” Đừng tới đây nữa, hai ngày nay, tiếng ù ù ù bên tai ông chưa từng ngừng nghỉ.

Ồn ào quá.

Lâm Ngọc Trúc bật cười hì hì, lấy một gói giấy dầu thuốc lá sợi từ trong túi ra đưa cho ông cụ.

“Ông ơi, đây là biếu cho ông ạ. Ông xem, ông cũng chưa từng làm khẩn cấp cho người khác, cháu cũng khá là ngại ngùng. Ha ha… Thuốc lá sợi loại tốt, mạnh lắm. Ông lấy về thử xem, chắc chắn đã ghiền.”

Ông cụ vừa nghe là thuốc lá sợi, đôi mắt đục ngầu cũng trong veo hơn vài phần, ông cụ mở gói giấy dầu ra ngửi sơ, thoáng chốc hài lòng gật đầu.

Ông nói bằng giọng điệu tốt hiếm thấy: “Cô nhóc, sau này cô còn việc thì cứ đến tìm ông.”

Lấy thuốc lá sợi ra từ sớm, còn nói gì nữa, cô nói đi…

Hai mắt của Lâm Ngọc Trúc lấp lánh gật đầu, mỉm cười.

Cô cũng không tiếp tục huyên thuyên với ông cụ nữa, cầm con dấu gỗ liền ra về.

Cô trở về nhà, Lý Hướng Vãn vẫn đang cắt vải, Vương Tiểu Mai may đồ như cũ, Lý Hướng Bắc có thêm công việc, ủi quần áo đã may xong.

Lâm Ngọc Trúc sờ mũi, nhìn sơ qua thì cô nhàn rỗi đến nỗi không hợp lý.

Thế làm sao được, cứ như vậy mãi sao cô còn chơi với đám đồng bọn nhỏ được chứ.

Thế là, cô lấy con dấu ra để khoe khoang, cứ như trong tay cô đang bưng ngọc tỷ vậy.

Lý Hướng Vãn cạn lời hai mắt trợn trắng.

Vương Tiểu Mai: …

Chẳng qua là khúc gỗ thôi.

Lâm Ngọc Trúc thấy mấy người không hiểu gì cả, cô hừ một tiếng, vuốt nhẹ con dấu thân yêu của cô, đây là mặt tiền của bọn họ đó~

Có con dấu rồi thì nên nghiên cứu làm sao in lên giấy dầu.

Mực đóng dấu màu đỏ in lên về mặt đẳng cấp hơi thấp kém, cũng không phải đẹp mắt.

Lâm Ngọc Trúc ngẫm nghĩ làm mực nước thì lại quá hôi.

Thế là cô lại đi ra ngoài tìm mực đen của bút máy.

Thành phố lớn chính là thành phố lớn, chỉ cần nghĩ ra được thì hầu như đều có thể mua được.

Đợi Lâm Ngọc Trúc mang mực nước bút máy về, cô đổ vào mâm, rửa tay thắp nhang, cô vô cùng nghiêm túc lấy con dấu chấm nhẹ mực nước, sau đó nhìn từng giọt nước mực xuôi theo con dấu nhiễu xuống.

Lâm Ngọc Trúc: …

Vấn đề không to, vẫn sẽ có cách mà.

Cô lại bỏ bông gòn vào trong mâm.

Vương Tiểu mai ở bên cạnh nhìn hết một hồi lâu, lắc đầu nói nhỏ: “Làm chuyện vớ vẩn.”

Lâm Ngọc Trúc nghiến răng.

Cô thở một hơi dài.

Lâm Ngọc Trúc cầm dấu gỗ chấm nhẹ trên miếng bông gòn đã thấm mực.

Sau đó cô cẩn thận từng li từng tí in lên giấy dầu.

Vương Tiểu Mai ở bên cạnh nín thở tập trung quan sát.

Chờ Lâm Ngọc Trúc vén lên, chẳng ngờ bàn tay rung nhẹ…

Vương Tiểu Mai: “Ôi, không thành.”

Lâm Ngọc Trúc: …

Sau khi Lâm Ngọc Trúc liên tục thử nghiệm vài lần, cuối cùng cô cũng in lên một cách hoàn hảo.

Cô cầm lên khoe khoang một hồi với Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai rất phối hợp nói: “Không tồi, khá giống rồi đó.”

Lâm Ngọc Trúc thở dài, không người nào có thể hiểu được giờ phút này trong lòng cô cô đơn lạnh lẽo tới chừng nào.

Làm túi giấy dầu cũng là công việc tinh tế tỉ mỉ, Lâm Ngọc Trúc vừa in xong ký hiệu lên tất cả giấy dầu thì nghe thấy hình như ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Trong nhà có tiếng của máy may, Lâm Ngọc Trúc chỉ đành đi ra ngoài nghe kỹ lại, quả nhiên ngoài cửa đã truyền lại tiếng gõ cửa.

Cô chạy chậm sang đó, mở cửa ra xem, là một bà cụ lạ mặt.

Quãng thời gian này chưa từng gặp bà cụ này trong số hàng xóm.
Bình Luận (0)
Comment