Chương 702 - Ít thì chúng tôi không nhất định sẽ mua 2
Lâm Ngọc Trúc lễ phép mỉm cười nói: “Bác gái, bác tìm người à?”
Bác gái nhìn Lâm Ngọc Trúc một lúc mới nở nụ cười nói: “Cô là họ hàng của hai vợ chồng ông Vương đúng không. Hai vợ chồng ông Vương có ở nhà không?”
Đầu óc của Lâm Ngọc Trúc xoay chuyển, phân tích lời nói trong miệng bác gái.
Bác gái này nói hai vợ chồng ông Vương chắc là cha mẹ của bạn học Thẩm Bác Quận.
Điều thắc mắc trong lòng cô là nếu như bác gái thật sự tìm hai người này thì cũng không nên tìm tới nơi này.
Trước khi cô mua nhà, dễ nhận thấy trong ngôi nhà này không có vết tích của bọn họ từng sống tại đây.
Ắt hẳn họ không phải ở chỗ này, hiện nay bác gái đến đây tìm hai người già nhà họ Vương là ý gì hả.
Lâm Ngọc Trúc vừa nghi ngờ, vừa nảy sinh vài phần cảnh giác, trên mặt vẫn thân thiện nói rằng: “Bác gái, gia đình nhà họ Vương không ở đây. Quan hệ của cháu và bọn họ cũng không thân quen.”
Bác gái ồ một tiếng, suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu nhìn sang Lâm Ngọc Trúc, nói rằng: “Cô gái, bác có thể vào nhà ngồi một lát không?”
Lâm Ngọc Trúc: …
Trong chốc lát cô không hiểu tình hình lắm, bà cụ này đi nước cờ gì thế.
Cô có phần chần chừ hỏi: “Bác gái, mạo muội cho hỏi, cơ thể của bác có khỏe mạnh không?”
Bác gái: ?
Bác gái tỏ vẻ không hiểu, nở nụ cười cũng có phần khó khăn nói: “Cô gái nhỏ, lời nói của cháu khiến bác không hiểu lắm, ngồi một lát còn có thể…” Bác gái nói xong, trong mắt cũng đã lộ ra ý nghĩ rút lui.
Lâm Ngọc Trúc thấy bác gái hiện lên ý nghĩ rút lui ngược lại yên lòng rồi, cô bật cười ha ha, mở cửa ra mời bác gái bước vào sân.
Ánh nắng buổi chiều đang hừng hực, mấy ngày trước, cô có mua thêm một bàn tròn và vài ghế tre để trong sân.
Lâm Ngọc Trúc dứt khoát kéo bác gái ngồi xuống trong sân, vào nhà rót một ly nước nóng cho bác gái.
Đợi hai người đều đã ngồi xuống, Lâm Ngọc Trúc giòn giã nói: “Bác gái, chắc là bác đến tìm cháu chứ không phải ông bà nhà họ Vương đúng chứ.”
Sau khi bác gái nghe xong, gật đầu thừa nhận.
Lâm Ngọc Trúc nhìn cách ăn mặc của bà cụ, vừa trông bà cụ thì thấy một cách gọn gàng sạch sẽ, quần áo hơi cũ, có lẽ là do giặt thường xuyên, có một vài dấu vết mài mòn, nhưng không thấy trên người có miếng vá nào.
Chắc hẳn là một bà cụ chú trọng nhưng điều kiện hơi khó khăn.
Nếu bác gái quen biết hai người già nhà họ Vương, vậy đoán chừng…
Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười dịu dàng: “Bác gái, có việc gì, bác đừng ngại nói thử.”
Bác gái sờ nhẹ cốc trà trên tay, suy ngẫm một hồi mới mở miệng hỏi: “Cô gái, các cháu đã mua lại căn nhà này rồi ư?”
Lâm Ngọc Trúc nghe bác gái hỏi vậy, gật đầu, trong lòng lại trở nên hồi hộp.
Cô càng không hiểu trong hồ lô của bà cụ bán thuốc gì.
Bà cụ nhìn quanh nhà cửa, ung dung nói: “Lúc bấy giờ ngôi nhà tốt như thế kia, lại bị lãng phí thành dáng vẻ này. Ôi, mấy ngôi nhà của gia đình tôi cũng…”
Bà cụ dứt lời, trên mặt tỏ ra thương tiếc lắc đầu.
Lâm Ngọc Trúc nhếch mày, trong lòng giật bắn.
Mấy ngôi nhà?
Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn cửa chái tây đang khép chặt, trong lòng thầm nói: Số mệnh của Lý Hướng Vãn này bùng nổ nha, lại thật sự có người tặng nhà tới trong tay…
Trên mặt Lâm Ngọc Trúc toàn là vẻ thản nhiên, cố tình nói một cách do dự: “Bác gái, bác muốn bán nhà à?”
Bác gái mỉm cười, chậm rãi nói: “Không biết cháu có bạn cũng muốn mua nhà không.”
Suy nghĩ của bà cụ vô cùng đơn giản, vật họp theo loài, người chia theo bầy, người có thể mua được căn nhà của hai vợ chồng ông Vương, phần lớn bạn bè bên cạnh cũng có thể mua nổi căn nhà.
Lâm Ngọc Trúc vuốt cằm, nói: “Bác gái, bác bán mấy căn. Nếu ít thì chúng cháu chưa chắc sẽ mua.”
Bác gái: …?
Hiện nay bán nhà còn phải bán thêm mấy căn mới có thể bán ra được ư?