Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 703 - Chương 703 - Các Cô Không Có Tiền, Tới Lúc Đó Tôi Cho Mượn Là Được 1

Chương 703 - Các cô không có tiền, tới lúc đó tôi cho mượn là được 1
Câu nói của Lâm Ngọc Trúc khiến bác gái suy nghĩ cả nửa ngày mới bắt đầu chậm rãi mở miệng nói: "Cô gái à, nơi bác đang sống hiện nay là một tòa nhà hai tầng, tòa nhà này bác không có ý định bán. Thế nhưng trong bác có hai căn nhà một tầng đấy. Có bố cục không khác biệt gì nhiều với căn nhà sát vách của cháu. Bác muốn bán hai căn nhà này đi."

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, dáng vẻ không hề gấp gáp, chầm chậm cầm bình nước nóng bên cạnh lên rót cho bác gái một ít nước nóng.

Sau đó mới hỏi: "Bác gái, hai tòa nhà kia của bác hiện giờ có người ở đó sao?"

Biểu cảm của bác gái dần cứng lại.

Thở dài một hơi, hơi buồn rầu nói: "Mỗi một tòa nhà đều có bốn gia đình sinh sống. Trước đây bọn họ đều là đầy. . . Người làm việc nhà cho gia đình bác. Bây giờ nhà cũng trả lại rồi nhưng những người này không có nơi nào để chuyển đi, Sở địa chính nói để bọn họ đóng tiền nhà mỗi tháng. Cô gái, bác cũng không dối gạt cháu, bác với mấy người kia có thù cũ, bác đi đòi lại nhà, bọn họ chỉ biết nhờ cậy chứ không trả. Nếu đổi chủ nhà thì chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

Lâm Ngọc Trúc nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.

Bác gái đang muốn để tình hình phát triển theo hướng tốt.

Nhưng mà lời này cũng rất có lý.

Thời đại này thuê nhà không còn khó khăn như trước nữa, không phải bạn chỉ nói miệng vài câu là bọn họ phải ngủ ngoài đường.

Nhưng mà, bất kể nói thế nào đi nữa thì ở trong nhà cũng tốt hơn là ở ngoài đường.

Nhà có thể mua, trước tiên cứ từ từ thu tiền thuê đã, hai năm sau tình hình ổn rồi thì đòi nhà lại là được.

Ai cũng không phải ngủ ngoài đường, tôi tốt bạn tốt mọi người đều rốt.

Trong lòng nghĩ là muốn, nhưng ngoài mặt Lâm Ngọc Trúc lại giả vờ như rất do dự, nghĩ ngợi trong chốc lát lại hỏi: "Bác gái, vị trí nhà ở chỗ nào?"

"Bên trong thành tây, vị trí rất đẹp, đường hẻm rộng, trước đây cũng có không ít tiểu thương vào hẻm bày bán, ban ngày rất náo nhiệt.” Bác gái vừa nhớ lại vừa nói.

Chắc là cảnh tượng trong trí nhớ rất đẹp nên sắc mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt cũng có ánh sáng.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, "Bác gái định bán bao nhiêu tiền?"

Bác gái vừa nghe vậy, trên mặt có chút do dự, chậm rãi nói: "Một vạn năm một tòa."

Chân mày Lâm Ngọc Trúc cau lại, trầm mặc.

Bác gái thấy sắc mặt này của cô, trong mắt có hiện trống rỗng.

Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói: "Bác gái, căn nhà này của cháu mới có một vạn sáu. Nhưng nơi đây là gốc rễ của hoàng thành. Tòa nhà này của bác đắt quá."

Bác gái vừa nghe thấy căn nhà này mới có một vạn sáu, trong mắt xẹt qua tia hốt hoảng.

Còn có chút không cam tâm.

Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, nói: "Căn nhà của chú Vương và thím Vương ở sát vách cũng là bạn cháu mua, căn nhà một tầng đó chỉ cần một vạn thôi."

Bác gái nghe thấy giá tiền này thì suýt nữa không ngồi yên được, ổn định cảm xúc, thái độ dứt khoát nói: "Gia đình ông Vương vội chuyển đi."

Hai người nhìn nhau trứ giằng co hồi lâu.

Lâm Ngọc Trúc lại nhấc chiếc bình lên rót cho bác gái một ly nước nóng.

Bác gái: . . .

"Bác gái, bác tên gì."

"Nhà chồng tôi họ Tưởng."

"Ai u, họ này. . ." Rất tế nhị đấy.

Bác gái Tưởng: . . .

Lâm Ngọc Trúc cười haha một tiếng rồi nói: "Bác gái, bác nói một cái giá thật lòng đi.

Những người bạn này của cháu cũng rất bận, không thể làm lỡ thời gian được nữa."

Mặc dù bị giữ lại bên ngoài sân, nhưng bác gái Tưởng cũng chú ý tới mấy người ở trong phòng, hình như nghe thấy tiếng máy may.

Bác gái Tưởng do dự một hồi, nói: "Một vạn bốn. Cô gái, không thể bớt nữa đâu."

Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, liếc nhìn bác gái.

Trầm tư hơn nữa ngày, nói: "Nếu đã ra cái giá này, vậy yêu cầu bác mời khách đang trọ trong phòng đi.

Căn nhà của chú thím Vương này không khiến chúng cháu phiền não chút nào.

Cháu có thể bỏ ra nhiều tiền để mua nhà thì chắc chắn sẽ không tiếc bảy tám đồng tiền thuê nhà mỗi tháng đâu.

Bác thấy đúng không?"

Sắc mặt bác gái cứng lại, suy nghĩ, mỉm cười rồi nói: "Cô gái, hay là gọi mấy người bạn của cháu ra đây, hỏi bọn họ xem có muốn mua hay không."

Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười, gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment