Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704 - Các Cô Không Có Tiền, Tới Lúc Đó Tôi Cho Mượn Là Được 2

Chương 704 - Các cô không có tiền, tới lúc đó tôi cho mượn là được 2
Đi về phía tây rồi đứng ở cửa nói: "Bác gái tới bán nhà hỏi chúng ta có muốn mua nhà hay không."

Nghe thấy câu này, tay Lý Hướng Vãn run lên, suýt chút nữa đã làm hỏng tấm vải.

Buông kéo, liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, kinh ngạc nói: "Còn có người tới cửa mời mua nhà à?"

Gương mặt của Lâm Ngọc Trúc có chút chế nhạo.

Lý Hướng Vãn không nói hai lời đã đi ra.

Vương Tiểu Mai cũng theo ra.

Lý Hướng Bắc nhìn bàn ủi và bộ quần áo vẫn còn chưa ủi xong, lại nhìn Lý Hướng Vãn đã đi ra tới cửa.

Do dự một lúc, vẫn quyết định đặt bàn ủi xuống, rút dây điện, lúc này mới ra khỏi phòng.

Bác gái nhìn ba người vừa đi ra, trong lòng lập tức mừng rỡ, hai căn nhà của bà ta, mấy người này sao mà chia được.

Không chừng còn giành nhau mua.

Mấy người đi ra rồi ngồi xuống, Lâm Ngọc Trúc bèn nói đại khái chuyện mua nhà cho mọi người nghe.

Vương Tiểu Mai nhìn chung quanh, nói: "Trong tay tôi không có nhiều tiền lắm, trước tiên không có định mua."

Bác gái Tưởng vừa nghe vậy, tâm trạng có chút thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới còn hai người thì không sợ nữa .

Lý Hướng Bắc liếc nhìn Lý Hướng Vãn.

Bác gái Tưởng vừa nhìn, đoán chừng hai người này là một đôi, sự kỳ vọng trong lòng lại hạ xuống không ít.

Lý Hướng Vãn hơi do dự nói: "Nhà này hơi đắt. Tiền trong tay tôi không đủ."

Bác gái Tưởng nghe vậy bèn khuyên nhủ: "Hay là mượn người thân hoặc là của bạn thân. Căn nhà kia của bác là một căn rất đẹp đấy."

Lý Hướng Vãn cười khan một tiếng, lạnh nhạt nói: "Bác gái, cháu đã có một căn nhà một lầu hai gian rồi. Nhà mua cũng được không mua cũng được, gặp được giá tiền phù hợp thì cháu sẽ mua. Nếu đắt quá thì cứ coi như không có duyên."

Lâm Ngọc Trúc nhìn bác gái Tưởng, dáng vẻ bất đắc dĩ cười cười, dáng vẻ này như muốn nói, bác gái nhìn thử đi, cho dù bạn cháu ra ngoài hết rồi.

Cũng chẳng thấy cảnh tượng tranh nhau mua nhà đâu.

Lúc này lòng của bác gái Tưởng đã thất vọng tràn trề rồi.

Nhất thời mắng mỏ nhà ông Vương bán nhà với giá quá thấp.

Nhân mạch nhà bà ta có hạn, con cái lại muốn tới HongKong phát triển. . .

Nghĩ tới những người đang thuê nhà.

Từng phản bội nhà bà ta thì không nói, bây giờ còn không chịu trả lại nhà.

Bác gái Tưởng cắn răng nói: "Một vạn bốn, không thể ít hơn được nữa."

Vương Tiểu Mai trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bác gái, líu lưỡi nói: "Cái giá này vẫn rất đắt, thế thì chi bằng thêm ít tiền rồi tìm một căn nhà hai tầng để mua. Hướng Vãn, nếu như không đủ tiền, đến lúc đó tôi sẽ cho cô mượn. Chúng ta vẫn nên tìm nhà hai tầng đi thôi. Có mỗi một tầng mà đòi một vạn bốn, cũng biết tính toán quá. Còn có người thuê. Mua để làm gì. Cứ cho thuê như vậy đi, nếu không. . ." Dùng tiền để làm ăn.

Nói xong, Vương Tiểu Mai lắc đầu, nhìn bác gái Tưởng, cảm thấy chắc là đối phương xem các cô là kẻ ngốc mà chơi đùa.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cúi đầu không nói, sợ sẽ bật cười.

Bác gái Tưởng nhất thời á khẩu không trả lời được mà nhìn mấy cô gái trước mặt.

Lâm Ngọc Trúc lại nhấc bình nước lên rót cho bác gái Tưởng một ly nước nóng.

Bác gái Tưởng nhìn cái ly sắp tràn nước ra ngoài. . .

Cuối cùng không thể làm gì khác, bèn nói: "Các cháu muốn bao nhiêu tiền mới mua?"

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc nhìn nhau.

Sợ đưa ra giá quá thấp khiến bác gái sợ chạy mất.

Lâm Ngọc Trúc vừa cười vừa nói: "Bác gái, bác xem căn nhà sát vách mới có một vạn."

Bác gái Tưởng hít sâu một hơi, như đinh chém sắt nói: "Bớt thêm năm trăm. Không thể ít hơn nữa."

Sắc mặt Lâm Ngọc Trúc bình thản nhìn về phía Lý Hướng Vãn hỏi: "Cô có nhiều tiền như vậy sao?"

Lý Hướng Vãn lắc đầu, nói: "Còn thiếu một nghìn tám."

Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nói: "Tôi thì gần đủ rồi, chỉ thiếu một ngàn năm."

Vương Tiểu Mai vẫn kiên trì quan điểm của mình, hảo tâm khuyên nhủ: "Như tôi vừa nói, chi bằng chi thêm tiền mua một căn nhà to hơn. Các cô không có tiền, tới lúc đó tôi cho mượn là được."

Bác gái Tưởng: . . .
Bình Luận (0)
Comment