Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 705 - Chương 705 - Mua, Phải Mua 1

Chương 705 - Mua, phải mua 1
Cuối cùng giá nhà giảm xuống còn một vạn ba nghìn.

Đây đã là giới hạn của bác gái Tưởng rồi.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ nếu như còn đòi giảm nữa, có khả năng bác gái Tưởng sẽ hắt bình nước kia vào mặt các cô.

Sau đó mấy người theo bác gái Tưởng đi xem nhà.

Khoảng cách giữa hai ngôi nhà này có vài hộ gia đình, đường hẻm đúng là rộng thật, ra khỏi hẻm sẽ tới đường lớn, nơi đây lại còn là nội thành, tương lai giá phòng ở đây chắc chắn sẽ tăng vèo vèo.

Trong lòng Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lập tức hét lớn: Mua, phải mua.

Lúc bác gái Tưởng dẫn người vào trong sân, có chị gái của gia đình nào đó đứng ở cửa, nhìn đám người bằng thái độ không được thân thiện, chanh chua nói: "Bác gái Tưởng, căn nhà này đã nói là sẽ trả cho bà rồi, ngày mai trả hay không còn chưa chắc đâu. Con người làm gì cũng phải chừa đường lui mới tốt. Mấy cô gái này tới là muốn thuê nhà à? Ở chỗ này cũng chúng tôi hết phòng rồi. Các cô vẫn nên đi tìm người khác xem thử đi. Dù sao căn nhà này cũng chưa chắc là của bà ta, đừng có bỏ tiền ra, cuối cùng lại chẳng nhận được gì."

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn vốn chẳng thèm để ý tới người này mà đang nhìn khung cảnh trong sân.

Thẳng thắn mà nói, kết cấu vuông vắn, không khác nhiều với nhà của Vương Tiểu Mai.

Mấy người đi ra ngoài rồi lại tới căn nhà còn lại.

Lúc mấy gia đình sống ở đây nhìn thấy bác gái Tưởng thì đều sầm mặt, vẻ chán ghét trong mắt cũng tràn ra ngoài.

Vương Tiểu Mai bĩu môi, nói: "Ở trong nhà của người ta, sao ai cũng như tổ tông hết vậy."

Bác gái Tưởng thở dài một hơi không nói gì.

Đợi đám người xem nhà xong thì đi ra ngoài.

Vương Tiểu Mai chậc lưỡi lắc đầu, cảm thán nói: "Mua căn nhà này e rằng phải cãi nhau. Các cô đã nghĩ kỹ chưa."

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn trầm mặc hồi lâu.

Trong mắt bác gái Tưởng có chút buồn rầu, trước đây những người này mà đã dọa sợ không ít người muốn mua nhà.

"Căn nhà này bác giảm thêm một trăm nữa."

Lý Hướng Vãn kéo Lâm Ngọc Trúc đi qua chỗ khác, hỏi: "Cô muốn tòa nào?"

Lâm Ngọc Trúc tùy ý nói: "Để suy nghĩ cái đã."

Sau đó bắt đầu suy nghĩ, ôi chao, chính là căn nhà đầu tiên bọn họ xem.

Lý Hướng Vãn nở nụ cười, nói: "Vậy tôi sẽ lấy căn còn lại."

Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, "Cũng đừng vui mừng sớm quá, thường thường người la hét lớn nhất mới là người yếu kém nhất . Cô thấy cái danh chó cắn người này có mấy ai thích đâu."

Lý Hướng Vãn lười đáp lại Lâm Ngọc Trúc, xoay người nói với bác gái Tưởng: "Bác gái, chúng cháu mua căn này. Nhà bác có ở gần đây không. Mấy ngày này chúng cháu cũng không còn nhiều tiền, trong tay lại còn đống việc. Nếu như gần, hôm nay chúng ta liền làm thủ tục sang tên nhé."

Bác gái Tưởng nhìn căn nhà, trong mắt có chút không nỡ, bất đắc dĩ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nhà của bác ở phía sau con hẻm cách đây không xa. Các cháu đi theo bác."

Lúc bác gái Tưởng dẫn hai người tới cửa nhà, cũng là căn nhà hai lầu theo phong cách cổ xưa.

Chắc tổ tiên đã từng làm quan.

Theo bác gái Tưởng vào nhà nhưng mọi người lại không đi qua cánh cửa hình mặt trăng bên tay trái.

Bác gái Tưởng dẫn bọn họ đi vào từ cổng ở sân sau.

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc: ...

Lúc đoàn người tới Sở địa chính, nơi đây vẫn chưa tan làm.

Người trực ban toàn là người quen, chính là nhân viên hôm đó.

Nhân viên thấy mấy người đi tới thì rất sửng sốt, lại nhìn thấy bác gái Tưởng, ánh mắt lóe lên, trong lòng thầm nghĩ: Tới để sang tên à?

Lúc xác định là tới để sang tên, mấy nhân viên đều nhìn Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, trong mắt toàn là ước ao.

Có người quen đúng là dễ làm việc.

Sau khi hoàn thành hết các thủ tục, Lâm Ngọc Trúc bèn cất tờ giấy chứng thư bất động sản đi, đưa cho nhân viên một bao thuốc lá, cười hì hì nói: "Anh trai, nếu căn nhà này đã được sang tên cho chúng tôi. Vậy mấy hộ gia đình đang ở đó..."
Bình Luận (0)
Comment