Chương 706 - Mua, phải mua 2
Nhân viên lập tức cảm thấy điếu thuốc lá trong tay hơi nóng.
Buồn phiền nói: "Em gái, nhiều phòng như thế, một mình các em cũng đâu ở hết được, nếu bỏ trống thì uổng quá. Mỗi tháng thu ít tiền thuê nhà chẳng phải rất tốt sao."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng sợ là tiền thuê nhà cũng không thu được. Nếu không như vậy đi, anh trai đi với chúng tôi một chuyến, thông báo với những người thuê nhà kia rằng căn nhà này đã đổi chủ. Thuận tiện thu ít tiền thuê nhà."
Thấy nhân viên còn hơi do dự, Lâm Ngọc Trúc lại nhét cho anh ta bao thuốc lá.
Nhân viên nhìn thuốc lá trong tay, gật đầu.
Sau khi nói với một nhân viên ở bàn đối diện xong mới theo mấy người quay về tòa nhà.
Đầu tiên là tới căn nhà Lâm Ngọc Trúc mua.
Chị gái lúc đầu lớn tiếng nhìn thấy đoàn người lại quay về thì thấy rất tò mò.
Lúc nhìn thấy rõ trong đoàn người có một nhân viên của Sở địa chính thì trầm mặt.
Sau khi nhân viên đi vào thì hô lớn: "Các hộ gia đình cử một người đại diện ra đây."
Đừng nói thì còn chút hy vọng, vừa hô lên một câu như vậy, người ở bốn hộ gia đình đều đi ra.
Chị gái lớn tiếng kia tiến lại gần, lấy lòng nói: "Trợ lý Trương, anh đây là?"
Tầm mắt của chị gái đảo qua đảo lại giữa đám người.
Thấy người đã ra hết rồi, nhân viên bèn dùng thái độ nghiêm khắc nói: "Sau này chủ của căn nhà này chính là cô gái đứng bên cạnh tôi đây .
Mọi người làm quen đi."
Dứt lời, chị gái kinh ngạc nhìn Lâm Ngọc Trúc, không dám tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng.
Những gia đình khác cũng dùng thái độ lạnh lùng, bày ra dáng vẻ cự tuyệt không chấp nhận.
Nhân viên thấy mọi người có thái độ này, nhướn mày nói: "Mấy người có thái độ gì thế. Hôm nay căn nhà này đã được sang tên cho người ta rồi, căn nhà này là của người ta rồi. Nếu các người còn giữ thái độ này, khiến người ta không vui đuổi hết các người ra khỏi đây, tôi cũng không giúp được gì đâu."
Mấy gia đình nghe vậy thì hoảng.
Trong mắt Lâm Ngọc Trúc thoáng qua một tia khôn khéo, cô đã biết dẫn bác gái Tưởng tới đây tuyên bố căn nhà đã đổi chủ, những người này chưa chắc đã coi ra gì.
Nhưng nhân viên của Sở địa chính thì khác.
Đây coi như là do quan tuyên.
Tính chất cũng khác biệt.
Hai bao thuốc lá kia bỏ ra cũng đáng.
Lâm Ngọc Trúc đúng lúc mở miệng nói: "Bây giờ đúng lúc là đầu tháng, tôi cũng không có thời gian thường xuyên tới đây, các gia đình cứ đóng tiền nhà nửa năm trước đi nhé. Tôi mặc kệ ở chỗ khác là bao nhiêu, ở chỗ tôi là năm đồng một tháng."
Chị gái lớn tiếng kia vừa nghe thấy giá tiền thì mắt trừng lớn, nói: "Sao có thể đắt như vậy. Tôi mặc kệ."
Lâm Ngọc Trúc nở một cười nhạt, lạnh nhạt nói: "Cô có thể không thuê. Bây giờ lập tức thu dọn đi. Dù sao căn nhà này của tôi sẽ có cái giá này."
Nếu đã mua nhà, đối mặt với những người thuê nhà nhất định phải dùng thái độ cứng rắn ngay từ lúc đầu.
Tăng tiền thuê nhà là chuyện nhất định phải làm.
Chỉ cần những người này nộp tiền thuê nhà, vậy cô chính là chủ nhà chân chính.
Dù thế nào đi nữa hôm nay nhất định phải thu tiền thuê nhà.
Hơn nữa sang năm cô còn muốn tăng tiền thuê lên gấp đôi, chỉ có không ngừng tăng giá thì đám người này mới đổi sang thuê ở một căn nhà rẻ hơn.
Nếu cứ không nóng không lạnh, sau này để trống phòng thì rất phiền phức.
Chị gái kia tức giận tới nỗi ngực phập phồng, lại quay sang nhìn nhân viên Trương.
Dương như là muốn anh ta làm chủ.
Nhân viên Trương nhìn Lâm Ngọc Trúc, chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc dùng thái độ kiên quyết nói: "Chịu cái giá này bằng không tất cả dọn đi. Không dọn đi tôi sẽ tìm công an, dưới tình huống chưa có sự đồng ý của chủ nhà, các người là cư trú bất hợp pháp."
Mấy gia đình quay mặt nhìn nhau, bầu không khí lập tức căng thẳng.