Chương 707 - Cho nên mới nói, mấy cô gái này căn bản không thiếu tiền 1
Dưới thái độ cứng rắn của Lâm Ngọc Trúc, nhân viên của Sở địa chính không thể làm gì khác ngoài việc nói với những người thuê nhà kia: “Được rồi, nhanh chóng đưa tiền cho người ta đi. Mấy ngày nay có không ít chủ nhà đã tăng giá tiền thuê. Đừng để tới lúc đó, ngay cả cái giá này mấy người cũng không thuê được đâu."
Có một người phụ nữ trung niên trong đám người kia ủ rũ cúi đầu nói: "Một lúc phải đóng tới nửa năm, cho dù ba mươi đồng, nhất thời chúng tôi cũng không thể lấy ra được. Đây chẳng phải là muốn lấy mạng tôi sao."
"Đúng vậy, một lúc mà đã đòi tới nửa năm tiền thuê nhà, chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ. Con cái cũng sắp phải đóng học phí rồi, nếu lấy hết tiền để đóng tiền nhà thì con cái làm sao mà đi học được nữa. Gia đình chúng tôi ăn gì uống gì."
Chị gái lớn giọng kia cũng buồn rười rượi nói: "Đúng vậy, một lúc đã đóng nửa năm, chi bằng tôi lấy dây thừng treo cổ chết cho rồi."
Lâm Ngọc Trúc nhìn chị gái kia, nghiêm túc nói: "Chị gái, nếu chị treo cổ chết trong nhà của tôi, tôi sẽ tới cục cảnh sát tố cáo gia đình chị. Sẽ phải bồi thường tiền, phải bỏ ra đủ số tiền mua nhà của tôi."
Chị gái lớn giọng kia lập tức hoảng sợ nhìn Lâm Ngọc Trúc: ... .
Lâm Ngọc Trúc vẫn đứng ở đó, vẻ mặt thản nhiên.
Những khách trọ: Đây đúng là Châu Vát Bì tại thế.
Sau khi giằng co một phen, Lâm Vát Bì nhường một bước, chỉ thu ba tháng tiền nhà.
Chị gái lớn giọng trước đó run rẩy móc ra mười lăm đồng, còn tiếc không muốn bỏ.
Lâm Ngọc Trúc phụng phịu, tức giận đoạt tiền từ trong tay đối phương.
Không ngờ, sức tay của chị gái kia lớn thật.
Chị gái lớn giọng: ...
Sau khi thu hết tiền vào túi, Lâm Ngọc Trúc đứng ở giữa sân lớn tiếng nói với các khách trọ: "Cuối tháng ba tôi sẽ quay lại thu tiền thuê nhà, mọi người chuẩn bị cho đủ đấy. Không có tiền thì phải dọn đi."
Nói xong, xoay người bước thẳng ra ngoài.
Trong lòng cười ha ha ha ha.
Cô cũng có thể làm bà chủ nhà rồi ~~~
Nhân viên của Sở địa chính: ...
Lý Hướng Vãn sờ sờ cằm, bày tỏ đã học được rồi.
Ra cửa, Lâm Ngọc Trúc lại nở nụ cười dịu dàng đưa cho nhân viên một gói thuốc lá nữa, khen: "Nhân viên Trương, vừa nãy anh đúng oai phong. Những khách trọ kia vừa nghe anh nói là tất cả đều ngoan ngoãn đóng tiền nhà. Hôm nay tôi thật sự cảm ơn anh."
Nhân viên nở nụ cười, nhìn chằm chằm túi vải của Lâm Ngọc Trúc, cũng không biết trong túi vải của cô gái này còn có mấy bao thuốc...
Lúc tới căn nhà của Lý Hướng Vãn, cũng làm theo đúng cách cũ.
Lúc này Lý Hướng Vãn đứng ở phía trước.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai còn có Lý Hướng Bắc lạnh lùng đứng ở phía sau làm chỗ dựa.
Cũng không biết cái miệng của Lâm Ngọc Trúc xui xẻo hay sao đó.
Mấy gia đình vừa nghe tới tiền thuê nhà là ăn vạ.
Không trả.
Nói là không có tiền.
Nhân viên đã nhận ba bao thuốc: ...
"Nếu các người cứ như vậy, người ta đuổi ra ngoài thì đừng tới tìm tôi, tự mình đi tìm chỗ khác mà thuê. Tôi không có bản lĩnh cho mấy người thuê nhà. Bản thân tôi còn không biết tới đâu để thuê nữa."
Mấy gia đình hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm kiêng nể gì.
Sắc mặt Lý Hướng Vãn sầm xuống, tiền thuê nhà không lấy được đồng nghĩa với việc những người này không công nhận căn nhà này là của người khác.
Quay đầu liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc: Mấy gia đình này sợ là không thể thuê rồi.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc lạnh vài phần: Không phải ai cũng có thể đối xử một cách tử tế, nên độc ác thì phải độc ác.
Lý Hướng Vãn tức giận, giọng nói cũng lạnh lùng: "Tiểu Mai, cô và Tiểu Trúc đi gọi công an tới đây. Có đồng chí công an ở đây đúng lúc có thể làm chứng. Đến lúc đó ai dám ra tay trước, chúng ta cũng có thể ăn nói được."
Có một bác gái trong số những người thuê nhà, trên mặt có chút cay nghiệt, chỉ thấy gương mặt độc địa cùng giọng nói the thé của bà ta vang lên: "Các người đừng hòng hù dọa chúng tôi. Căn nhà này chúng tôi đã ở mười năm rồi, chỗ này nên thuộc về chúng tôi. Dựa vào cái gì mà phải trả tiền thuê nhà."
Nhân viên Sở địa chính nghe vậy thì cạn lời muốn dậm chân, nén cơn giận dữ nói: "Bác gái, hợp đồng mua bán nhà đều nằm trong tay người ta, vậy căn nhà này chính là của người ta. Các người đều đang ở tạm, đương nhiên là phải trả tiền thuê nhà."
Bác gái hừ lạnh, bà ta nhất quyết không đóng tiền nhà.
Lâm Ngọc Trúc thấy vậy, sắc mặt sầm xuống, không nói hai lời đã quay người đi tới đồn cảnh sát.
Vương Tiểu Mai cũng vội vàng đi theo.
Nhìn hai cô gái rời đi, có hai hộ gia đình bèn thầm thì.
Không bao lâu, đồng chí công an cũng tới rồi.
Nhìn thấy sổ đỏ và giấy tờ mua bán đất của Lý Hướng Vãn xong, lại nói mấy câu với nhân viên Sở địa chính.
Biết được ngọn nguồn sự việc, liền dịu giọng khuyên bảo mấy gia đình hãy đóng tiền nhà.
Mấy gia đình khác nhìn thấy công an tới, cũng đã muốn lấy tiền ra rồi.
Nhưng lại muốn quan sát thử xem bác gái thích gây chuyện nhất kia có thái độ gì.
Chỉ cần bà ta không đóng thì bọn họ cũng không đóng.
Bác gái kia hiển nhiên không phải là nhân vật bình thường, đồng chí công an ở đây cũng không sợ.
Lý Hướng Vãn quay qua hỏi đồng chí công an: "Đồng chí, bây giờ căn nhà này là của tôi, tôi cũng không có ý định sẽ cho thuê, đúng lúc bọn họ cũng không có tiền để trả, có phải là nên dọn đồ rời khỏi nhà tôi không. Nếu như cố ý ở lại nhà tôi, chuyện này có tính là đột nhập vào nhà dân. Nói trắng ra là muốn chiếm nhà của tôi, đây có phải là phạm pháp không."
Đồng chí công an gật đầu.
Ánh mắt của bác gái kia lóe lên, vẻ mặt quật cường.
Lúc này con gái mấy gia đình này cũng lần lượt tan làm về nhà rồi, cũng biết ngọn nguồn chuyện này nhưng lại không có ai đứng ra.
Đều trốn ở phía sau mẹ.
Thái độ không cần nói cũng biết.
Lý Hướng Vãn nhìn thoáng qua Lý Hướng Bắc.
Lý Hướng Bắc gật đầu một cái.
Mấy người không nói hai lời, cùng nhau hung hăng đi vào nhà.
Bác gái kia chỉ vào vài người, có chút sợ hãi nói: "Các người muốn gì."
Đồng chí công an thấy tình hình không ổn nên cũng tiến lên.