Chương 711 - Càng đắt hàng, lại càng muốn có 1
Tổng cộng chỉ có bảy mươi bộ quần áo, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Vài người đẩy xe hàng mang theo quần áo rời đi.
Tìm một công xưởng rất lớn, ngồi xuống ở chỗ cách cổng ra vào không xa, đợi công nhân tan ca.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai rõ ràng căng thẳng.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ, nói với hai người: “Các cô đợi ở đây trước.”
Nói xong, cô cởi áo bông ra, không thở gấp, mặt không đỏ, vô cùng bình tĩnh đi vào đám đông.
Mùa đông không mặc áo bông đã rất nổi bật rồi, huống hồ còn là một cô gái trẻ trung ăn mặc xinh đẹp.
Hai năm nay Lâm Ngọc Trúc trừ việc tuổi tác lớn hơn ra, vẻ ngoài của cô không hề thay đổi.
Vẫn trông giống thiếu nữ mười bảy.
Không ít các cô các chị lần lượt nhìn qua đây.
Lâm Ngọc Trúc vô cùng bình tĩnh, không hề luống cuống.
Ánh mắt di chuyển lên người cô gái trẻ trung, đặc biệt là mái tóc thắt bím quấn khăn chấm bi.
Vừa nhìn đã biết là người thích ăn diện.
Cô gái như thế này thường là chơi chung một nhóm hai ba người.
Sau khi tìm được mục tiêu, Lâm Ngọc Trúc lập tức sấn tới, nhẹ nhàng lấy lòng nói với ba cô gái: “Mấy chị ơi, mấy chị mua quần áo không? Bộ quần áo tôi đang mặc là hàng lấy về từ miền Nam đó nha. Bây giờ bên Hồng Kông toàn mặc thế này thôi, đồ này do nhà thiết kế nổi tiếng Hồng Kông thiết kế đó. Mấy chị xem thử đi. Không chỉ mỗi bộ này đâu nhé, còn nhiều kiểu lắm, cái nào cũng đẹp hết.” Nói xong còn quay một vòng cho các cô ấy nhìn.
Người thời này chân thành nhiệt tình, không thích từ chối người khác.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Lâm Ngọc Trúc, bọn họ cũng hơi ngại.
Trong đó có một cô gái trên đầu quấn khăn chấm bi, tò mò hỏi: “Người Hồng Kông cũng mặc cái này sao?”
Đừng thấy bây giờ là cuối thập niên bảy mươi, nhưng người thời này vẫn có kiến thức lắm.
Trong rạp chiếu phim cũng có chiếu phim Hồng Kông, ví như phim điện ảnh Hồng Lâu Mộng bản Hồng Kông, con gái thời đó thích diễn viên vào vai Giả Bảo Ngọc, thích đến mức suýt thì thành bệnh tương tư.
Ngày nào cũng mơ mộng gả cho người ta.
Nếu so với thành phố nhỏ thì thành phố lớn dễ bán quần áo hơn, những cửa hàng hữu nghị chỉ cho phép người nước ngoài vào, người ra kẻ vào ai mà chẳng mặc vest chân mang giày da chứ.
Hoàn cảnh tốt rồi, một số cô gái to gan cũng manh động theo.
Đừng nói các cô gái trẻ tuổi, đến thế hệ người lớn tuổi cũng từng mặc qua sườn xám.
Trước Cách mạng Văn hóa, cũng có rất nhiều quần áo đẹp, chỉ là sau này không kiến nghị mặc nữa mà thôi.
Cứ như thế, Lâm Ngọc Trúc kéo cô gái bắt chuyện với mình, vừa nói ngon nói ngọt, vừa dụ dỗ cô đi đến sạp hàng.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc kéo mấy cô gái đến đây, lập tức vội vàng cởi áo bông trên người ra.
Mắt mấy cô nàng phát sáng, cũng mơ mộng mình được mặc những bộ cánh như thế.
Thậm chí còn cho rằng mình mặc đẹp hơn ba cô gái trước mặt.
Bên này đông đúc, có không người thích náo nhiệt cũng mò đến.
Lâm Ngọc Trúc lấy ra một bộ đồ tây cười ha ha đưa cho cô gái tóc quấn khăn chấm bi, nói: “Chị gái, chị thử đi, nếu mà thấy không đẹp thì không mua. Thử thôi cũng chẳng mất tiền, không thử uổng lắm. Đúng không?”
Cô gái đó che miệng cười, nói: “Chị này chị cứ gọi tôi là chị gái ngọt miệng thế.”
Lâm Ngọc Trúc ngoác miệng cười, nụ cười ngọt ngào để lại ấn tượng tốt cho nhiều người, cô giòn giã nói: “Tôi thấy chị cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, thôi thì cứ gọi là chị ạ. Nào, chị gái, thử nhanh đi. Mấy chị khác cũng thử đi ạ. Đừng khách sáo với tôi làm gì, thử đồ chắc chắn không lấy tiền các chị đâu. Không mua cũng chẳng sao.”
Ở cung tiêu xã, thử mà không mua có khả năng bị ăn chửi.
Lâm Ngọc Trúc nói như vậy, các cô gái mới dám thử.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng nghe lời lấy quần áo đưa cho hai cô gái khác.