Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 712 - Chương 712 - Càng Đắt Hàng, Lại Càng Muốn Có 2

Chương 712 - Càng đắt hàng, lại càng muốn có 2
Cứ như thế, các cô gái dưới lời mời gọi nhiệt tình của Lâm Ngọc Trúc, cởi áo bông ra thay quần áo khác.

Thay quần áo mà cứ như thay người khác.

Lâm Ngọc Trúc tươi cười, ngạc nhiên nhìn các cô gái, nói: “Ôi trời, đẹp quá, đột nhiên mấy chị nhìn trẻ ra hẳn ấy. Trông sang trọng quá.” Nói xong còn đi một vòng xung quanh các cô ấy.

Lại nói: “Chỉ tiếc là quần không hợp lắm. Mấy chị đẹp nhìn quần của tôi này, lên dáng chuẩn chỉnh, bên trong tôi còn mặc quần ấm rồi ấy chứ. Nếu không còn đẹp hơn nữa.” Lâm Ngọc Trúc nói xong thì kéo ống quần, cho bọn họ nhìn thấy quần ấm bên trong.

Mấy cô gái cũng không thể chỉ nghe cô nói bừa.

Bọn họ nhìn nhau, lại nhìn sự đổi khác của bạn bè mình sau khi thay quần áo rồi chợt nhớ đến lúc mặc quần áo ở nhà tự làm.

Nhất thời có hơi không nỡ cởi trả quần áo.

Lại thêm người bên cạnh xem náo nhiệt nói: “Đẹp thật nhỉ.”

Các cô gái ngay lập tức quyết định mua.

“Này em, đồ này của em bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi đồng chín, mấy chị gái, đồ này của chúng tôi là một bộ, lại là áo khoác ngoài, giá này tuyệt đối không đắt đâu. Đồ này ở miền Nam phải giành mới mua được đấy. Chúng tôi giành mãi mới được. Bỏ lỡ rồi là không có cái thứ hai đâu. Lần sau có lấy về được mẫu mã đẹp như thế này không thì không dám chắc.” Lâm Ngọc Trúc nói một tràng dài.

Cũng chỉ có người thời này nhẹ dạ, nghe lời này, không ít người xem náo nhiệt bên cạnh cũng bước lên thử quần áo.

Cứ như thế, sạp hàng xe đẩy ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Các cô gái thử đồ đầu tiên, cởi quần áo ra xong thì nói với Lâm Ngọc Trúc: “Em đợi chị chút nhé, chị về nhà lấy tiền ngay.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu mỉm cười đáp: “Được, chúng tôi ở đây chờ các chị.”

Cô gái thấy Lâm Ngọc Trúc chất phác thật thà, càng không muốn làm cô thất vọng.

Chân thẳng tiến vội vã về nhà.

Đừng nói, thời buổi này vẫn còn người giàu, trong túi để ba mươi mấy đồng cũng không sợ mất.

Một cô gái trông rất xinh đẹp chọn được một bộ ưng ý, thử xong thì hỏi người bên cạnh có đẹp không.

Sau đó chẳng thèm suy nghĩ đã trả tiền luôn.

Lâm Ngọc Trúc nhận tiền, cười hì hì giúp người ta gấp quần áo vào túi giấy nến, đưa cho, “Của đồng chí này. Lần sau chúng tôi nhập hàng mới, mong cô tiếp tục ủng hộ nhé.”

Cô gái vốn dĩ còn xem thường sạp hàng xe đẩy này, lúc này nhìn thấy túi giấy nến lại cảm giác hóa ra bọn họ cũng cao cấp đấy chứ.

Mặt lạnh tanh nhận lấy túi giấy nến, thỏa mãn rời đi.

Mở hàng xong thì bước tiếp theo vô cùng đơn giản.

Cho dù mua hay không, chỉ cần ghé qua đây thì Lâm Ngọc Trúc đều nhiệt tình tiếp đãi bọn họ mặc thử quần áo.

Mười người đã hết tám người mặc vào không muốn cởi ra.

Thực ra là do Lâm Ngọc Trúc khen người ta tít lên mây.

Nhưng quả thực họ cũng không mang nhiều tiền trong túi.

Không ít người nói quay về lấy tiền, sau khi bình tĩnh lại thì không quay lại mua nữa.

Nhưng vẫn có vài người thật sự quay lại mua.

Ba em gái Lâm Ngọc Trúc kéo đến lúc đầu đều quay lại mua.

Đợi đến khi không còn ai quay lại, bọn họ mới đẩy xe về nhà.

Kiểm tra hàng tồn và tiền.

Vương Tiểu Mai kinh ngạc nói: “Cả trưa nay bán được mười lăm bộ.”

Lâm Ngọc Trúc tu nước ấm ừng ực, làm ấm cơ thể.

Bán quần áo kiếm tiền thì kiếm tiền, có điều cô mệt quá.

“Đợi chiều bọn họ tan ca, chúng ta lại đi bán, chỉ lấy một nửa hàng thôi.”

Lý Hướng Vãn mím môi cười, Vương Tiểu Mai mặt đầy chấm hỏi.

Đợi công nhân buổi chiều tan ca nhìn thấy trên xe chỉ còn một nửa hàng, do dự mua hay không mua cũng sẽ mua hết.

Lâm Ngọc Trúc trong lòng cảm thán, cho dù bất kỳ lúc nào, phụ nữ đều không thể cưỡng lại được những bộ cánh xinh đẹp.

Càng đắt hàng, lại càng muốn có.

Đợi bọn họ về nhà, trên xe chỉ còn lại bốn năm bộ.

Vương Tiểu Mai vô cùng bội phục.
Bình Luận (0)
Comment