Chương 713 - Lần này cô xong đời rồi 1
Ngày hôm sau, Vương Tiểu Mai tưởng các cô vẫn muốn đi đến công xưởng hôm qua bày sạp.
Lâm Ngọc Trúc lại lắc đầu, đổi công xưởng.
Vì để chuẩn bị cho lần sau bán được nhiều hơn, cô muốn cho người tiêu dùng một khái niệm.
Đó là hàng của bọn họ có rất nhiều người mua.
Bỏ lỡ rồi thì thật sự không mua lại được nữa.
Có tài nữ như Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc còn sợ kiểu dáng quần áo không nhiều sao.
Hai người cũng đã bàn bạc ổn thỏa, đảm bảo làm mới liên tục kiểu dáng quần áo.
Là phụ nữ trong tủ quần áo không thể nào chỉ có một bộ đồ được.
Cứ như thế, lặp lại ở công xưởng khác, hàng tồn còn lại không nhiều.
Ngày thứ ba, bọn họ lại đi đến một công xưởng khác.
Khi mọi người tụ lại xem, các cô gái nhìn thấy trên xe đẩy hàng nhiều lắm cũng chỉ có mười mấy bộ quần áo, có hơi…
Lâm Ngọc Trúc ngại ngùng giải thích: “Quần áo nhà chúng tôi tốt quá, hôm qua mới đẩy tới xưởng thực phẩm thì bị giành hết chỉ còn lại có mấy bộ thế này thôi.”
Các cô gái nghe thế mắt đột nhiên đỏ lên.
Ai nấy cũng lũ lượt về nhà lấy tiền, chen lấn sợ mua không được.
Quả thực cũng có người không mua được.
Lâm Ngọc Trúc lực bất tòng tâm mỉm cười, tiếc nuối nói: “Đồng chí chỉ trễ có mấy phút thôi.”
Cô gái mím môi, không vui.
Thậm chí còn hơi tức giận.
Sau đó dời tầm mắt sang người Lâm Ngọc Trúc, hỏi: “Bộ cô mặc trên người cũng là đồ mới à?”
Lời này làm Lâm Ngọc Trúc suýt nữa thì sặc nước bọt, uyển chuyển nói: “Bộ này đừng mua thì hơn, cởi ra không tiện. Tôi cũng không mang theo quần khác. Hơn nữa, tôi mặc cả ngày trời rồi.” Cô còn định để dành mặc đi học nữa.
Lúc trước ở nông thôn, không trưng diện cũng không có ai chê cười.
Bây giờ đi học rồi, con gái con đứa nên trưng diện một chút.
Quan trọng là, vừa rẻ lại vừa đẹp…
Cô gái mím môi, không sờn nói: “Vậy cô bán áo khoác cho tôi đi. Tôi không chê cô mặc cả ngày đâu.”
Lâm Ngọc Trúc: …
Sau đó bị cô gái lột quần áo trên người cô xuống.
Đợi cô gái rời đi, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai bất chợt ôm bụng cười lớn.
Sau khi ba người về nhà, việc đầu tiên làm đó là kết toán.
Vốn làm một bộ đồ vest còn chưa đến ba đồng.
Bảy mươi bộ quần áo, lợi nhuận các cô kiếm được đạt đến hơn hai nghìn hai trăm đồng.
Điều này tương tự với khái niệm gì.
Ở thành phố nhỏ, số tiền này có thể thoải mái mua được một căn nhà lớn có sân vườn.
Số tiền này bằng một năm tiền lương của một nhà bốn người đều đi làm bình thường.
Vương Tiểu Mai là người dựa vào việc mua đi bán lại, kiếm chút ít tiền nhờ chênh lệch giá, lúc này cô ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O.
Ôm đống tiền trên bàn cười ngốc.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn hai mắt đều sáng lấp lánh.
Tương lai của các cô sẽ có thêm nhiều hai nghìn, hai mươi nghìn, hai triệu đồng…
Chỉ cần chịu cố gắng, thời đại này không sợ không kiếm được tiền.
Lý Hướng Bắc tay trái cầm túi gạo tay phải cầm túi mì bước vào, nhìn thấy tiền trên bàn, ngơ ngác.
Đột nhiên cảm thấy có áp lực…
Vương Tiểu Mai vừa phấn khích vừa hoảng sợ.
Lâm Ngọc Trúc hiểu tại sao cô ấy phấn khích, nhưng vì sao lại hoảng sợ chứ.
Vương Tiểu Mai nắm góc áo, nói: “Thì tôi sợ người bản xứ cười chúng ta tới từ nông thôn. Cô nói xem chúng ta có nên đi mua ít quần áo không? Cũng mua khăn quấn đầu chấm bi ấy.”
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, vỗ Vương Tiểu Mai nói: “Chị Tiểu Mai, cứ so sánh hơn thua với người khác tới lúc nào đây. Trưng diện mặc quần áo chỉ có tác dụng một phần thôi, thứ khiến chúng ta mất điểm chính là sự tự ti bên trong. Làm thế nào để không tự ti, rất đơn giản, chỉ cần cô có lòng tin, tự tin nghĩ rằng mình là người tuyệt vời nhất thì sẽ không hoảng sợ nữa.”