Chương 714 - Lần này cô xong đời rồi 2
Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc múa môi, bất lực trợn mắt.
“Có phải cô mua nhà xong hết tiền rồi không?”
Lâm Ngọc Trúc liếc cô ấy, nói: “Tôi đang để dành tiền tiếp tục mua nhà.”
“Còn mua sao?” Vương Tiểu Mai kinh ngạc nói.
“Chị Tiểu Mai, chỗ này là đâu?”
“Nhà cô chứ đâu.”
Lâm Ngọc Trúc suýt thì búng trán Vương Tiểu Mai.
“Chị Tiểu Mai, chỗ này là thủ đô, trái tim của nước chúng ta. Bây giờ thời thế tốt lên, trong tay có nhà thì chỉ có lời, không có lỗ.”
Vương Tiểu Mai im lặng giây lát, nói: “Vậy thời thế nhỡ đâu quay lại thì sao?”
“Nhà chú Vương thím Vương và bác gái Tưởng cuối cùng cũng trả về đấy thôi. Sợ cái gì.”
Vương Tiểu Mai híp mắt, còn lắm thứ để sợ ấy chứ.
Hai người không tìm được tiếng nói chung, không tiếp tục bàn chuyện nhà cửa nữa.
Lý Hướng Vãn đứng bên cạnh lắc đầu, bàn chuyện vải vóc.
Cuối cùng ba người bàn bạc, trước khi nhập học sẽ mua thêm ít vải về để dành.
Thế là ngay tối hôm đó, bọn họ lại đến gõ cửa nhà chủ nhiệm Lưu.
Vương Tiểu Mai còn ấn tượng đường đi, cũng không nghi ngờ mục đích bọn họ đến đây.
Chỉ xem như đến làm khách thôi.
Chủ nhiệm Lưu biết các cô còn muốn mua vải thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Vải lúc trước các cô bán hết rồi à?”
Lâm Ngọc Trúc cười, “Nhờ chị Lưu giúp cả đấy ạ.”
Chủ nhiệm Lưu khựng người, thấy đối phương không muốn nói nhiều thì không tiếp tục hỏi nữa, chỉ bảo bọn họ hôm sau tiếp tục đợi bà ở cửa sau.
Vải trong kho vẫn như cũ, số lượng nên như thế nào thì vẫn như thế đấy.
Đơn vị ở thời này không linh hoạt lắm, cũng giống như tâm lý ăn chung nồi trong thôn, không động não, không kiếm tiền.
Một số vải vốn dĩ có thể cứu chữa được, cũng…
Lý Hướng Vãn tiếp tục chọn ra mười xấp vải, tốn hơn một trăm đồng.
Mọi người tươi cười chào hỏi rồi tản đi.
Trên đường, Vương Tiểu Mai đẩy xe, miệng vẫn chưa khép lại được.
Đợi bọn họ đem toàn bộ vải về nhà, Vương Tiểu Mai mãnh liệt yêu cầu đi dạo một vòng cung tiêu xã.
Nếu so sánh thì cung tiêu xã ở Bắc Kinh quả thực to hơn nhiều.
Vương Tiểu Mai thấy gì cũng muốn mua.
Cô ấy nhìn trúng một cái áo khoác măng tô, hỏi giá là một trăm hai mươi đồng.
Xấu hổ cười, xoay người kéo Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn bỏ đi.
Cứ như sợ có người đuổi theo.
Cuối cùng, ba cô gái mỗi người mua một đôi giày da.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm đồng hồ.
Vương Tiểu Mai đứng bên cạnh hừ lạnh, “Không phải muốn tiết kiệm tiền để mua nhà tiếp hay sao?
Không phải nói chỉ cần đủ tự tin, bên ngoài toàn là giả hay sao?
Nhìn đồng hồ làm gì?”
Theo Vương Tiểu Mai, đeo đồng hồ là giả vờ có tiền.
Theo Lâm Ngọc Trúc, cô chỉ muốn xem thời gian mà thôi.
Lâm Ngọc Trúc liếc Vương Tiểu Mai, nói: “Tôi đang nghiên cứu sau này đòi sính lễ nên chọn đồng hồ kiểu nào.”
Vương Tiểu Mai lắc đầu, giấu đi đồng hồ trên cổ tay.
Lâm Ngọc Trúc: …
Cuối cùng rời khỏi cung tiêu xã, Vương Tiểu Mai mua chiếc khăn quấn đầu mình yêu thích, hớn hở đeo lên tóc.
Còn e thẹn hỏi: “Thế nào, có đẹp không?”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn gật đầu có lệ.
Thế mà Vương Tiểu Mai lại không nhận ra, cẩn thận gỡ khăn quấn tóc xuống, nhét vào trong túi.
Đợi ba người về nhà chưa bao lâu, Lâm Ngọc Trúc nhận được thư của lão Thẩm gửi đến.
Lâm Ngọc Trúc vừa mở thư vừa đi vào trong nhà.
Trong thư, lão Thẩm chỉ viết công việc thường ngày của anh, nhiều nhất là hỏi dạo này cô thế nào, ở có quen không.
Bảo cô đừng lo lắng chuyện nhà cửa, đợi anh về Bắc Kinh anh sẽ lo.
Vương Tiểu Mai đứng ở cửa, vẻ mặt dí dỏm nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc trừng mắt với cô, đột nhiên nhớ ra gì đó, đứng phỗng ra tại chỗ, hoảng hốt nói: “Thôi xong, thôi xong rồi.”
Vương Tiểu Mai???
“Hình như tôi chưa liên lạc với mẹ tôi lần nào.” Lúc này đầu Lâm Ngọc Trúc trống rỗng.
Lý Hướng Vãn cũng hoảng hốt chạy đến cửa nhà, “Lần này cô xong đời rồi.”
Lâm Ngọc Trúc nuốt nước bọt: …