Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 715 - Chương 715 - Mẹ Cô Đúng Là Cáo Già 1

Chương 715 - Mẹ cô đúng là cáo già 1
Lâm Ngọc Trúc nghĩ đến mẹ Lâm lúc này đang mài dao xông đến chỗ cô, chợt lạnh sống lưng.

Gấp lại thư của Thẩm Bác Quận, xoay người đi bưu điện gọi điện thoại.

Điểm yếu của việc đi bộ đã lộ rõ, càng muốn đi nhanh thì lại càng cảm thấy chậm.

Đợi đến được bưu điện thì cô đã thở hồng hộc.

Lúc điện thoại kết nối cô còn chưa ổn định được hơi thở.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng một nữ đồng chí, Lâm Ngọc Trúc nghĩ có lẽ là đồng nghiệp của chị hai Lâm, lễ phép nói: “Xin chào đồng chí, tôi muốn tìm đồng chí Lâm Ngọc Trúc, à, không phải… là…”

Chưa đợi Lâm Ngọc Trúc sửa miệng thì nghe thấy trong ống nghe truyền đến tiếng gọi: “Lâm Ngọc Lan có người tìm.”

Lâm Ngọc Trúc: …

Thế mà cũng hiểu được, giỏi thật đấy.

Đợi một lúc, ống nghe lại truyền tới giọng nói quen thuộc, “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Lâm Ngọc Trúc vừa nghe thấy giọng chị hai Lâm thì trong lòng không nén được vui mừng, không suy nghĩ đã nói: “Em gái chị.”

Chị hai Lâm cứ cảm giác câu này khó chịu thế nào ấy, nhưng chút khó chịu này rất nhanh đã bị cảm giác kích động trong lòng thay thế.

“Em còn biết gọi điện thoại cho chị sao, mẹ chúng ta sốt ruột hai hôm nay rồi đấy, ngày nào cũng tới tìm chị hỏi xem có điện thoại của em không. Hai mươi phút nữa em gọi lại đi, chị đi tìm mẹ,” Nói xong dứt khoát nhanh nhẹn cúp điện thoại.

Lâm Ngọc Trúc nghe tiếng tút tút trong điện thoại, ngẩn người, sau đó để ống nghe về vị trí cũ.

Lòng nghĩ, đúng là người một nhà, sợ cô tốn tiền điện thoại, nhìn xem cúp máy nhanh chưa kìa.

Nhìn đồng hồ quả lắc cũ của bưu điện lắc tới lắc lui, lòng Lâm Ngọc Trúc như mọc lên ngọn cỏ.

Suy nghĩ xem nên giải thích việc cô quên gọi về nhà như thế nào với mẹ Lâm.

Con người mà, trước khi tìm cớ thì phải tự thuyết phục được mình trước.

Lâm Ngọc Trúc rất nghiêm túc suy nghĩ, tại sao mình lại quên bén người nhà.

Đáp án chính là quá bận, hết việc này đến việc kia, quên cũng là điều bình thường.

Cứ suy nghĩ vẩn vơ hết hai mươi phút, Lâm Ngọc Trúc lại tiếp tục gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, Lâm Ngọc Trúc vừa mới “Alo.”

Đã nghe thấy tiếng mẹ Lâm càm ràm chậm rãi truyền tới.

“Bé! Ba! Mẹ thấy mày hơi to gan rồi đấy, đi Bắc Kinh mấy ngày không gọi điện thoại cũng không gửi điện báo, thư cũng chẳng có một bức. Sao, đậu đại học là không xem ai ra gì phải không?”

Lâm Ngọc Trúc xoa lỗ tai, cười hi hi.

Mẹ Lâm: …

Còn cười được chắc là không có chuyện gì.

Mẹ Lâm vừa giận cũng đồng thời yên tâm không ít.

Lâm Ngọc Trúc nhìn xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, gần đây con hơi bận thật. Con nói mẹ nghe nhé, con mua nhà xong rồi~ Sân to lắm đấy. Mặt lưng hướng Bắc, mặt trước hướng Nam, cổng riêng sân riêng, trong sân còn có chòi hóng mát, có điều hơi cũ một chút. Người ở đây gọi là lều tránh nắng. Mẹ, con nói mẹ nhé, mua nhà này là chuẩn rồi. Bây giờ nhà có cổng riêng sân riêng rất ít, cũng may con đến kịp lúc. Chứ như Lý Hướng Vãn lại mua một cái nhà ở sau, mẹ đoán xem thế nào?’

Mẹ Lâm không xen vào được câu nào, tỏ vẻ mình không muốn đoán.

Nhưng Lâm Ngọc Trúc là người như thế nào.

Bạn không để ý cô, cô vẫn nói tiếp được.

Lâm Ngọc Trúc tiếp tục nhỏ giọng nói: “Nhà đấy nguyên một sân toàn là người thuê trọ, mua rồi cũng không chuyển vào được. Chậc chậc chậc. Người Bắc Kinh hóa ra cũng phải đau đầu chuyện thuê nhà.”

Mẹ Lâm nghe mà mặt kinh ngạc, vừa định lên tiếng chợt nhìn thấy đồng nghiệp cũ trong phòng, cũng nhỏ giọng nói: “Vậy còn mua làm gì?” Đây chẳng phải là lừa đảo sao.
Bình Luận (0)
Comment