Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72 - Là Ai Gian Dối Tống Tiền Người Khác? 2

Chương 72 - Là ai gian dối tống tiền người khác? 2
Sự việc xảy ra quá nhanh, lúc Vương Tiểu Mai quay đầu lại nhìn, Lâm Ngọc Trúc đã nằm trên mặt đất, lúc này nhìn cô đầu đầy mồ hôi, bộ dáng đau đớn khó chịu, cô ta cho rằng cô thật sự xảy ra chuyện, hoảng hốt nói: "Tôi đi tìm trưởng thôn.”

“Cô ta đây là giả bộ.” Thím Lý Tứ tức đến ngã ngửa, bà ta thấy Vương Tiểu Mai muốn đi tìm trưởng thôn liền muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Bên này Lâm Ngọc Trúc lại gào thét: "Ôi chao, ôi ~ thím Vương, thím có thể giúp cháu bắt... Ôi chao, đau quá đi thôi... bắt lấy thím Lý Tứ lại không, ôi chao~"

Có một thím tốt bụng đột nhiên đứng ra chủ trì công lý nói: "Thanh niên tri thức Lâm, cô yên tâm, chúng tôi đều nhìn thấy, khẳng định không để bà ta chạy thoát đâu.”

Thím Lý Tứ tức giận dậm chân, cũng không ngại chân đau, tức giận mắng: "Mày, con nhỏ tiện nhân này, tao cho mày giả bộ.”

Nói xong bà ta thuận thế đá một cước qua.

Lâm Ngọc Trúc ngao ngao kêu to, chỉ vào bà ta, dáng vẻ sợ bị đạp trúng, còn cố gắng nhịn cơn đau đớn kịch liệt để lùi về phía sau, cũng vì đau mà trên mặt xuất hiện biểu tình nhe răng trợn mắt.

Nhóm các bà các cô các thím không nhìn tiếp được nữa, nếu như thôn bọn họ bị truyền ra ngoài là hùa vào bắt nạt thanh niên tri thức thì danh hiệu đội sản xuất tiên tiến năm nay của bọn họ sợ là lại không có rồi.

Nhóm thanh niên tri thức này đều là lãnh đạo an bài tới, bọn họ cho dù không hoan nghênh nhóm người thanh niên tri thức này thì cũng đều là lén mà làm, sao có thể công khai ức hiếp người ta giữa ban ngày ban mặt như vậy được.

Vì thế cả đám người nhanh chóng ngăn cản không cho thím Lý Tứ đá Lâm Ngọc Trúc, còn quát mắng thím Lý Tứ.

"Chân này của bà không phải là rất tốt đây hay sao." Có một thím nhìn không được nói, “Còn ở đó làm cho người ta bồi thường tiền, còn muốn năm mươi đồng? Lúc đá người ta sao không nghĩ đến năm mươi đồng đâu.”

Lâm Ngọc Trúc cũng gật đầu theo, đúng là như thế, chân còn đi lại lưu loát như vậy cơ mà, "Ôi ôi, ức hiếp người. Đúng là chua ngoa mà... Tê …khiến tôi bị như vậy, còn muốn tôi bồi thường năm mươi đồng, đây là thổ phỉ sao... Tôi muốn tìm lãnh đạo công xã làm chủ cho tôi.”

Trưởng thôn vừa chạy tới thì chợt nghe được câu nói cuối cùng này của Lâm Ngọc Trúc, sắc mặt ông ta biến đổi, há mồm liền răn dạy thím Lý Tứ: "Tôi nói này bà còn có mặt mũi hay không hả, ngay cả một đứa trẻ cũng khi dễ, gọi Lý Lão Tứ nhà bà tới đây, tôi hỏi ông ta một chút công điểm hai năm nay nhà các người còn thiếu của đại đội lúc nào thì trả? Mỗi ngày đều nhàn rỗi không làm việc, còn ở đây gây chuyện thị phi! Về phần công điểm vẫn còn nợ này? Lại tìm kế toán tính thử xem nhà bà năm nay kiếm được bao nhiêu công điểm, công điểm không đủ thì nhà các người đều cút đi cho tôi, đừng ở đây làm sâu bọ có hại cho đội sản xuất nữa!”

Thím Lý Tứ vừa nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, bị doạ không nhẹ, nếu trưởng thôn không nể mặt lão già nhà bà ta như vậy thì lúc trở về ông ta nhất định sẽ đánh cho bà ta một trận, trút giận lên người bà ta, lỡ như thật sự bị đuổi ra khỏi thôn thì bà ta sẽ không còn đường sống nữa.

"Trưởng thôn, tôi chỉ đụng nhẹ vào cô ta một chút, cô ta đây là giả bộ đâu."

"Ôi chao nha ~ tôi nhất định là tàn phế rồi." Lâm Ngọc Trúc lập tức gào thét lên.

Trưởng thôn sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán đều nhảy lên.

"Trưởng thôn. Con nhóc này chính là muốn tống tiền."

“Ai ôi này ~ đẩy tôi còn muốn tôi bồi thường năm mươi đồng, là muốn mạng của tôi hay sao hả.”

“Bà cũng thôi đi, chúng tôi nhiều đôi mắt như vậy nhìn, chính là bà đẩy ngã người ta đâu." Trong cảnh tượng ồn ào ấy đột nhiên có một giọng nói vang lên.

“Đúng thế, chính là như thế!”

Cảnh tượng náo nhiệt hẳn lên, cũng không biết người trong thôn là “đáp trả” lại chuyện bị thím Lý Tứ hung ác bắt nạt hay là như thế nào, lúc này cơ bản tất cả đều là thanh âm người trong thôn xuất binh trừng phạt bà ta, thím Lý Tứ đúng là trăm miệng khó giải thích.

Vương Tiểu Mai chạy đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, "Có thể đứng lên không.”

"Ôi chao, bằng không tôi thử xem, ai... Cô đỡ nhẹ nhàng thôi, ôi ôi, đỡ nhẹ một chút..."

Vương Tiểu Mai:... Cô ta đã rất nhẹ nhàng rồi mà?

Giỏ và thùng nước gỗ sau lưng Lâm Ngọc Trúc, rồi còn có đồ đạc lộn xộn rơi vãi đầy mặt đất, trong miệng cô không ngừng kêu đau nhưng ánh mắt cô lại thỉnh thoảng đề phòng nhìn xem người khác có thuận tay lấy đi thứ gì hay không.
Bình Luận (0)
Comment